Cha Trương nể mặt Phương Kiếm Bình, buông con gái nhà mình ra rồi cầm một băng ghế đến cho anh, bảo anh ngồi xuống trước.

Trương Tiểu Phương đẩy Phương Kiếm Bình ra, đặt mông ngồi xuống.

Cao Tố Lan lại cảm thấy đau đầu: “Con chọn ba lấy bốn như vậy mà còn muốn có người ở rể hả? Có người chịu cưới con đã là không tệ rồi.”

Trương Tiểu Phương nghe vậy thì liền nhớ đến một chuyện, đã đến nơi này lâu như vậy rồi mà cô vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng của bản thân như thế nào.

Nhìn thấy một cái vại lớn trong phòng bếp, Trương Tiểu Phương liền vén nắp vại lên rồi soi, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn rất đáng yêu, chỉ là trên mặt hơi bẩn, cũng không biết đã cọ vào đâu. Lông mày rất đẹp, mũi nhỏ và thẳng, khuôn miệng cũng nho nhỏ nhưng không phải giống như miệng gà, đôi mắt to tròn, chỉ là nhìn có hơi ngốc nghếch.

Trương Tiểu Phương đột nhiên nghĩ đến một câu ---- Tâm sinh tướng.

Trước kia nguyên chủ có tâm tư đơn giản, ngu xuẩn nên diện mạo khẳng định cũng có chút ngốc nghếch. Cô vừa mới đến đây thì cũng không thể thay đổi khuôn mặt này trong một thời gian ngắn được.

Cũng may, nếu đột nhiên thay đổi thì cặp cha mẹ này chắc chắn sẽ trói cô để thiêu hoặc là hắt máu chó lên người cô mất.

Trương Tiểu Phương ngẩng đầu lên nhìn lướt qua mọi người: “Con không đẹp sao?”

Cao Tố Lan mệt mỏi: “Nói con không đẹp thì sao? Mẹ có nói thì con cũng không hiểu.”



Trương Tiểu Phương bĩu môi: “Chỉ có mỗi mẹ hiểu, cái gì mẹ cũng hiểu đúng không?”

Cao Tố Lan lại muốn đánh cô, đây là con ruột sao? Sao cứ luôn làm bà tức giận như vậy? Cha Trương nói: “Đừng khua môi múa mép nữa. Đồng chí Tiểu Phương ----- Kiếm Bình à, nếu không thì như này đi, cháu và Tiểu Phương trước tiên cứ đi đăng ký kết hôn đã. Đến khi cháu muốn trở về thành phố thì liền ly hôn. Nhưng mà cháu phải gánh cái danh vứt bỏ Tiểu Phương đấy, toàn thôn đều biết cô gái ngốc này thích cháu, nếu nói con bé muốn ly hôn với cháu thì cũng không ai tin cả.”

Trương Tiểu Phương hơi động lòng, hóa ra ở trong sách là lừa gạt như vậy à.

Vậy Phương Kiếm Bình sẽ đồng ý biện pháp này sao?

Trương Tiểu Phương quay sang nhìn anh.

Phương Kiếm Bình cũng đang nhìn cô: “Tiểu Phương, cô cảm thấy sao?”

Trương Tiểu Phương không khỏi chớp mắt một cái.

Cao Tố Lan nhịn không được phải nói: “Đang hỏi con là như vậy có được không?”

“Nhưng mà nếu bây giờ kết hôn với anh ta, sau này con thích người khác và muốn kết hôn với người ta thì sao?” Trương Tiểu Phương cũng không tin trong lòng của Phương Kiếm Bình không oán hận gì.



Trong lòng của Phương Kiếm Bình quả thật không thoải mái lắm, nếu không phải Trương Tiểu Phương khiêng anh về đây thì anh cũng không đến mức thiếu chút nữa thành nghi phạm hình sự.

Chỉ là việc đã đến nước này rồi.

Nếu không cười Trương Tiểu Phương thì từ già đến trẻ trong thôn họ Trương sẽ mỗi ngày tìm anh để trùm bao tải đánh, còn mấy người phụ nữ thì sẽ khinh bỉ anh.

Cũng không thể quay về thành phố được, có lẽ anh sẽ phải tự kết thúc bản thân mất.

Tuy rằng đầu óc của Trương Tiểu Phương không được minh mẫn nhưng cũng không làm gì anh cả, cô còn đang cố gắng bù đắp lại cho anh. Bí thư chi bộ của thôn cũng đã đồng ý khi nào anh trở về thành phố thì sẽ ly hôn, anh cũng sẽ không sống ở nông thôn cả đời, còn lằng nhằng mãi thì có còn là đàn ông nữa hay không.

Phương Kiếm Bình cười nói: “Nếu cô thích người khác thì chúng ta sẽ ly hôn.”

Trương Tiểu Phương vô cùng muốn nói, nếu thích anh thì sao.

Nhưng mà lời này không thể nói được.

Nếu không, với sự thông minh của Phương Kiếm Bình thì sớm muộn gì cũng có thể đoán được cô đang lấy lùi làm tiến để lừa gạt anh.

Trương Tiểu Phương giả vờ miễn cưỡng gật đầu: “Như vậy cũng được.” Đã diễn thì phải diễn đến nơi đến chốn, liền vươn tay: “Lại đây, ngoéo tay một trăm năm cũng không được thay đổi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện