Bước chân Phương Kiếm Bình dừng lại, không thể không quay đầu nhìn cô: “Lại muốn đổi ý rồi sao? Tiểu Phương, mẹ cô đã thịt gà rồi, người trong thôn cũng biết hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

“Người trong thôn ai cũng đều nói tôi ngốc, tuyển con rể cũng không tuyển được. Anh đẹp trai như vậy, kết hôn với tôi, anh không cảm thấy thiệt thòi sao?”

Trên đường đến, Phương Kiếm Bình tự hỏi bản thân một lần nữa, rằng anh có thật sự muốn kết hôn với Tiểu Phương không? Nếu vấn đề của cha anh được điều tra rõ ràng, anh có thể về thành phố, nhưng nếu Trương Tiểu Phương không muốn ly hôn còn không muốn về thành phố cùng anh, những thôn dân dũng mãnh ở thôn nhà họ Trương không thả anh đi thì anh nên làm gì.

Anh thật sự muốn sống cả đời ở nông thôn sao? Phương Kiếm Bình nghĩ đến Đoạn Y Nhiên. Nếu sau khi anh trở về thành phố không may cưới phải một người phụ nữ như Đoạn Y Nhiên, thì anh tình nguyện sống một cuộc sống với Trương Tiểu Phương.

Bây giờ lại nghe thấy lời Trương Tiểu Phương nói, Phương Kiếm Bình cảm thấy anh không nhìn nhầm người: “Cô có thể nói ra những lời này chứng tỏ cô không ngốc. Cô làm việc lợi hại như vậy, mà còn không cần tôi chiếu cô, thì tôi thiệt thòi cái gì chứ?”

Trương Tiểu Phương gật đầu một cái: “Đúng! Tôi là người giỏi nhất.”

Phương Kiếm Bình bị sự tự tin của cô chọc cười: “Đúng vậy.”

“Chúng ta đi thôi.” Trương Tiểu Phương kéo anh.

Phương Kiếm Bình: “Cô có biết ở đâu không?”

Nguyên chủ không biết.

Trương Tiểu Phương mới đền càng không thể biết được.

“Anh biết mà.”

Nói vô cùng hùng hồn.

Phương Kiếm Bình lại buồn cười: “Tôi biết là được rồi sao?”



“Đúng vậy.” Trương Tiểu Phương gật đầu, khăn ở trên đầu rơi xuống.

Phương Kiếm Bình vội vàng bắt lấy: “Quấn cẩn thận vào.”

Trương Tiểu Phương quấn lại.

        —— 

Nhân viên làm việc nhìn diện mạo của Phương Kiếm Bình, rồi lại nhìn Trương Tiểu Phương đang mặc một chiếc áo bông, khăn trắng quấn trên đầu, hai tay đút vào ống tay áo như một bà cụ non, không chắc chắn hỏi: “Hai người kết hôn sao?”

Trương Tiểu Phương bị xem thường nên tức giận, cô lất khăn mặt ném về phía cô ta: “Hai chúng tôi không được kết hôn sao?”

Nhân viên làm việc giật mình, vội vàng nói: “Được, được.”

Phương Kiếm Bình lấy khăn quấn lại cho cô.

Sau đó Trương Tiểu Phương trợn tròn mắt, nguyên chủ không biết viết chữ.

Vậy sao có thể làm việc này đây.

Phương Kiếm Bình chỉ có thể hỏi nhân viên làm việc: “Tôi có thể ký thay không?”

Nhân viên làm việc nhất thời không nhịn được đánh giá Trương Tiểu Phương, tuy rất xinh đẹp, nhưng cô lại là một cô gái ở nông thôn, còn là một cô gái nông thôn không biết chữ. Còn chàng trai này vừa nhìn là biết anh là một phần tử trí thức.

Hai người này sẽ không kết hồn là vì muốn vào danh sách đi học đại học–––Nên cưới con gái của bí thư chi bộ thôn đấy chứ.

Phương Kiếm Bình không thích ánh mắt của cô ta, anh kéo Trương Tiểu Phương ra sau lưng.



Nhân viên làm việc nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy bản thân đã hiểu lầm nên có chút xấu hổ: “Được, được.”

Trương Tiểu Phương quay đầu quan sát cô ta: “Cô là ai. Lãnh đạo của các cô đâu, tôm muốn tìm lãnh đạo của các cô, cô khinh thường nhân nhân dân lao động.”

Sắc mặt của nhân viên làm việc lập tức thay đổi, cô ta vội vàng xin lỗi.

Phương Kiếm Bình rất bất ngờ, hiện tại dễ dùng thân phận nhân dân lao động như vậy sao.

Xem ra sau này nếu anh gặp phải chuyện gì giải thích không rõ hoặc không thể giải thích thì có thể dùng chiêu này.

“Tiểu Phương, được rồi.” Phương Kiếm Bình đưa giấy kết hôn cho cô.

Trương Tiểu Phương mở to mắt quan sát, trông giống như giấy khen vậy––– Đây chính là giấy kết hôn đầu thập niên bảy mươi.

Kiếp trước, ngay cả tay của bạn học nam cô cũng chưa từng chạm vào, đến nơi này mới có một ngày mà cô lại có thể kết hôn rồi.

Hoá ra nữ sinh ở thời đại này chỉ cần đủ mười tám tuổi, nam sinh đủ hai mươi tuổi là có thể đi đăng ký kết hôn.

Thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Phương Kiếm Bình tò mò: “Cô đọc có hiểu không?”

“Đương nhiên là hiểu rồi!” Trương Tiểu Phương thu hồi suy nghĩ, cô chỉ vào tên Phương Kiếm Bình: “Đây là anh, còn đây là tôi.”

Phương Kiếm Bình vui vẻ: “Nhìn tôi viết mà vẫn không biết, cô đúng là ngốc mà. Đưa cho tôi đi, để tôi cất.”

“Tạo sao chứ?” Trương Tiểu Phương biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

Phương Kiếm Bình: “Cô hay quên trước quên sau. Tôi không muốn ngày nào cũng phải đến đây làm lại giấy kết hôn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện