“Khụ!” Phương Kiếm Bình buồn cười.
Trương Tiểu Phương quay sang nhìn anh với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Còn không biết xấu hổ mà cười sao? Anh thật là một kẻ cực ngốc ----- à sai rồi, là kẻ ngốc thứ ba.”
Phương Kiếm Bình cúi đầu che giấu ý cười, trong lúc vô tình nhìn thấy người qua đường đang đánh giá anh xem anh là thật sự ngốc hay là giả vờ ngốc, liền vội vàng lôi kéo Trương Tiểu Phương đi nhanh vài bước: “Tôi là kẻ ngốc thứ ba thì ai là kẻ ngốc thứ nhất và thứ hai?”
Trương Tiểu Phương: “Cha tôi và mẹ tôi chứ ai. Một người thì một cộng với một cũng không biết bằng mấy, một người thì bị một bà già bắt nạt cũng không biết đánh trả.” Cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Mỗi ngày còn nói tôi khờ. Tôi thấy hai bọn họ đã ngốc đến mức không biết rằng bản thân bọn họ đang thật sự rất ngu ngốc.”
“Lời này cô dám nói lại với cha cô hay không?” Phương Kiếm Bình hỏi ra miệng thì liền cảm thấy anh đã hỏi một câu nhảm nhí.
Trương Tiểu Phương gật đầu: “Dám chứ. Ngốc mà còn không cho người khác nói à. Sao anh lại hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy?”
“Bởi vì tôi là kẻ ngốc thứ ba mà.” Phương Kiếm Bình nhịn cười nói.
Trương Tiểu Phương cố ý giả vờ không phát hiện anh đang nhịn cười rất vất vả, ánh mắt cong cong tràn đầy ý cười. Ai bảo cô là một kẻ ngu ngốc hả?!
“Biết mình ngốc thì cũng tốt rồi, nhưng đừng bao giờ nói ra ngoài đấy. Người khác có nói anh ngốc thì cũng không thể thừa nhận nhé.”
Phương Kiếm Bình muốn nghe xem cô sẽ nói ra những ý kiến bất ngờ như thế nào: “Vì sao vậy?”
“Anh ngốc à. Người khác biết anh ngốc rồi thì chắc chắn mỗi ngày sẽ lừa gạt và bắt nạt anh.” Trương Tiểu Phương trừng lớn hai mắt, sau đó thở dài: “Thôi quên đi, ai bảo chúng ta là người một nhà chứ. Về sau tôi sẽ vất vả thêm một chút để che chở anh vậy.”
Phương Kiếm Bình lại buồn cười, sao cô lại thú vị như vậy chứ? Trước kia sao anh không hề phát hiện ra vậy.
“Trước tiên không nói chuyện này nữa, đã đến Cung tiêu xã rồi.”
Phương Kiếm Bình mua hai sợi dây buộc tóc rồi dẫn cô đến cửa hàng chụp ảnh.
Khi Trương Tiểu Phương đến trước cửa hàng chụp ảnh thì nhịn không được phải dừng lại, bởi vì cửa hàng chụp ảnh này nhìn rất cũ, phong cách chụp ảnh tương tự như thời Dân Quốc vậy: “Rách nát như vậy sao?”
Phương Kiếm Bình cũng cảm thấy cửa hàng này hơi cũ, nhìn qua thì ba chữ “Tiệm chụp ảnh” có vẻ đã hơn ba mươi năm rồi.
“Rách nát như vậy thì chứng tỏ đã mở một thời gian dài, mà thời gian dài thì chứng minh sư phụ chụp ảnh của cửa hàng đã lớn tuổi rồi. Những người có kinh nghiệm lão làng như vậy thì cực kỳ biết cách chụp ảnh.”
Trương Tiểu Phương đã bị lý do này thuyết phục: “Chúng ta vào đi thôi.” Lại lập tức dừng lại: “Nhưng mà tóc của tôi còn chưa được chải.”
Phương Kiếm Bình không quên: “Đi vào trước đã.”
Vào trong cửa hàng thì quả nhiên nhìn thấy một vị sư phụ đã lớn tuổi.
Phương Kiếm Bình mượn cửa hàng người ta một cái băng ghế đang để đồ, sau đó lấy ra một cây lược gỗ trong túi để chải đầu cho cô.
Vị sư phụ già nhìn thấy cảnh này thì nhịn không được nói: “Thằng nhóc này thật là thương vợ mình đấy.”
Trương Tiểu Phương đã biết còn cố ý hỏi: “Sao ông lại biết cháu là vợ của anh ấy?”
“Không phải vợ chồng thì ai dám chạm vào tóc của cô?”
Phương Kiếm Bình: “Không thể là anh em sao?”
“Nếu là hai anh em thì hai đứa đến cửa hàng chụp ảnh làm gì?” Sư phụ già lắc đầu bật cười: “Bao giờ kết hôn vậy?”
Phương Kiếm Bình sợ Trương Tiểu Phương lại nói mấy lời bất ngờ nên liền giành trước: “Vừa mới lấy giấy chứng nhận kết hôn ạ.”
“Chúc mừng, chúc mừng.”
Trương Tiểu Phương cũng học ông dùng hai tay ôm thành quyền rồi nói: “Cùng vui, cùng vui.”
Vị sư phụ già hơi sửng sốt.
Phương Kiếm Bình: “Chúng cháu chưa kết hôn thì không thể tới chiếu cố việc làm ăn của ông sao?”
Sư phụ già đã hiểu, liền bật cười nói: “Đúng vậy.”
Trương Tiểu Phương cố ý nói thầm: “Ông ấy có vẻ còn ngốc hơn cả anh ----- á ------ làm đau tôi rồi.”
“Do cô lộn xộn.” Phương Kiếm Bình trả đũa: “Biết rõ là tôi đang chải đầu mà còn lộn xộn, muốn càng chải càng rối tóc à?”
Trương Tiểu Phương không dám nói bậy nữa, nhưng lại thấy không cam lòng, nhịn không được bĩu môi.
Sự phụ già thấy cảnh như vậy thì nhịn không được nở một nụ cười, tình cảm của hai người thật là tốt.
Phương Kiếm Bình ngước mắt lên nhìn thấy biểu cảm của ông ta thì liền muốn giải thích, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy không cần thiết. Hơn nữa, nếu anh nói câu nào không đúng, chọc cho Tiểu Phương ồn ào thì cũng không được, khiến cho ông ta phát hiện ra Tiểu Phương không giống người bình thường thì khẳng định sẽ dùng ánh mắt kì thị để nhìn cô.
Trương Tiểu Phương quay sang nhìn anh với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Còn không biết xấu hổ mà cười sao? Anh thật là một kẻ cực ngốc ----- à sai rồi, là kẻ ngốc thứ ba.”
Phương Kiếm Bình cúi đầu che giấu ý cười, trong lúc vô tình nhìn thấy người qua đường đang đánh giá anh xem anh là thật sự ngốc hay là giả vờ ngốc, liền vội vàng lôi kéo Trương Tiểu Phương đi nhanh vài bước: “Tôi là kẻ ngốc thứ ba thì ai là kẻ ngốc thứ nhất và thứ hai?”
Trương Tiểu Phương: “Cha tôi và mẹ tôi chứ ai. Một người thì một cộng với một cũng không biết bằng mấy, một người thì bị một bà già bắt nạt cũng không biết đánh trả.” Cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Mỗi ngày còn nói tôi khờ. Tôi thấy hai bọn họ đã ngốc đến mức không biết rằng bản thân bọn họ đang thật sự rất ngu ngốc.”
“Lời này cô dám nói lại với cha cô hay không?” Phương Kiếm Bình hỏi ra miệng thì liền cảm thấy anh đã hỏi một câu nhảm nhí.
Trương Tiểu Phương gật đầu: “Dám chứ. Ngốc mà còn không cho người khác nói à. Sao anh lại hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy?”
“Bởi vì tôi là kẻ ngốc thứ ba mà.” Phương Kiếm Bình nhịn cười nói.
Trương Tiểu Phương cố ý giả vờ không phát hiện anh đang nhịn cười rất vất vả, ánh mắt cong cong tràn đầy ý cười. Ai bảo cô là một kẻ ngu ngốc hả?!
“Biết mình ngốc thì cũng tốt rồi, nhưng đừng bao giờ nói ra ngoài đấy. Người khác có nói anh ngốc thì cũng không thể thừa nhận nhé.”
Phương Kiếm Bình muốn nghe xem cô sẽ nói ra những ý kiến bất ngờ như thế nào: “Vì sao vậy?”
“Anh ngốc à. Người khác biết anh ngốc rồi thì chắc chắn mỗi ngày sẽ lừa gạt và bắt nạt anh.” Trương Tiểu Phương trừng lớn hai mắt, sau đó thở dài: “Thôi quên đi, ai bảo chúng ta là người một nhà chứ. Về sau tôi sẽ vất vả thêm một chút để che chở anh vậy.”
Phương Kiếm Bình lại buồn cười, sao cô lại thú vị như vậy chứ? Trước kia sao anh không hề phát hiện ra vậy.
“Trước tiên không nói chuyện này nữa, đã đến Cung tiêu xã rồi.”
Phương Kiếm Bình mua hai sợi dây buộc tóc rồi dẫn cô đến cửa hàng chụp ảnh.
Khi Trương Tiểu Phương đến trước cửa hàng chụp ảnh thì nhịn không được phải dừng lại, bởi vì cửa hàng chụp ảnh này nhìn rất cũ, phong cách chụp ảnh tương tự như thời Dân Quốc vậy: “Rách nát như vậy sao?”
Phương Kiếm Bình cũng cảm thấy cửa hàng này hơi cũ, nhìn qua thì ba chữ “Tiệm chụp ảnh” có vẻ đã hơn ba mươi năm rồi.
“Rách nát như vậy thì chứng tỏ đã mở một thời gian dài, mà thời gian dài thì chứng minh sư phụ chụp ảnh của cửa hàng đã lớn tuổi rồi. Những người có kinh nghiệm lão làng như vậy thì cực kỳ biết cách chụp ảnh.”
Trương Tiểu Phương đã bị lý do này thuyết phục: “Chúng ta vào đi thôi.” Lại lập tức dừng lại: “Nhưng mà tóc của tôi còn chưa được chải.”
Phương Kiếm Bình không quên: “Đi vào trước đã.”
Vào trong cửa hàng thì quả nhiên nhìn thấy một vị sư phụ đã lớn tuổi.
Phương Kiếm Bình mượn cửa hàng người ta một cái băng ghế đang để đồ, sau đó lấy ra một cây lược gỗ trong túi để chải đầu cho cô.
Vị sư phụ già nhìn thấy cảnh này thì nhịn không được nói: “Thằng nhóc này thật là thương vợ mình đấy.”
Trương Tiểu Phương đã biết còn cố ý hỏi: “Sao ông lại biết cháu là vợ của anh ấy?”
“Không phải vợ chồng thì ai dám chạm vào tóc của cô?”
Phương Kiếm Bình: “Không thể là anh em sao?”
“Nếu là hai anh em thì hai đứa đến cửa hàng chụp ảnh làm gì?” Sư phụ già lắc đầu bật cười: “Bao giờ kết hôn vậy?”
Phương Kiếm Bình sợ Trương Tiểu Phương lại nói mấy lời bất ngờ nên liền giành trước: “Vừa mới lấy giấy chứng nhận kết hôn ạ.”
“Chúc mừng, chúc mừng.”
Trương Tiểu Phương cũng học ông dùng hai tay ôm thành quyền rồi nói: “Cùng vui, cùng vui.”
Vị sư phụ già hơi sửng sốt.
Phương Kiếm Bình: “Chúng cháu chưa kết hôn thì không thể tới chiếu cố việc làm ăn của ông sao?”
Sư phụ già đã hiểu, liền bật cười nói: “Đúng vậy.”
Trương Tiểu Phương cố ý nói thầm: “Ông ấy có vẻ còn ngốc hơn cả anh ----- á ------ làm đau tôi rồi.”
“Do cô lộn xộn.” Phương Kiếm Bình trả đũa: “Biết rõ là tôi đang chải đầu mà còn lộn xộn, muốn càng chải càng rối tóc à?”
Trương Tiểu Phương không dám nói bậy nữa, nhưng lại thấy không cam lòng, nhịn không được bĩu môi.
Sự phụ già thấy cảnh như vậy thì nhịn không được nở một nụ cười, tình cảm của hai người thật là tốt.
Phương Kiếm Bình ngước mắt lên nhìn thấy biểu cảm của ông ta thì liền muốn giải thích, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy không cần thiết. Hơn nữa, nếu anh nói câu nào không đúng, chọc cho Tiểu Phương ồn ào thì cũng không được, khiến cho ông ta phát hiện ra Tiểu Phương không giống người bình thường thì khẳng định sẽ dùng ánh mắt kì thị để nhìn cô.
Danh sách chương