“Ngưu ----” Công an mắc nghẹn không nói được: “Không ngờ là cô cũng biết đến Ngưu Lang.”

Trương Tiểu Phương gật đầu liên tục: “Tôi còn biết cả Chức Nữ, Đổng Thất và bảy vị….”

“Không phải khen cô.” Công an nhịn không được phải ngắt lời của cô.

Cao Tố Lan dố một cái tát vào đầu cô.

Cha Trương thì làm tư thế giống như muốn nhéo lỗ tai của cô.

Công an nhanh chóng ngăn lại rồi nói: “Không được ra tay nữa, tôi còn chưa hỏi xong, hai người không biết gì à?”

Cha Trương tức giận đến muốn giết người: “Nếu biết thì còn giữ anh ta lại đến hừng đông sao? Con nhóc kia không cần thể diện, nhưng chúng tôi thì vẫn cần chứ.”

Mấy vị này chính là công an của nông trường Thanh Hà.

Nông trường Thanh Hà trước kia chính là huyện Thanh Hà, sau đó đổi tên thành nông trường, ngoại trừ thay đổi tên của nông dân thành công nhân của nông trường thì không có gì thay đổi nữa.

Văn phòng làm việc của nông trường chính là khu chính quyền của huyện trước đây, cách đây khoảng bốn dặm. Cục công an cũng ở trên đường từ thôn họ Trương đến khu chính quyền của huyện, hơn nữa còn càng gần thôn họ Trương hơn.

Trương Tiểu Phương có sức lực lớn nhưng tâm trí hơi thiếu hụt thì tất cả mọi người trong phạm vị năm dặm đều biết đến.

Người mà cục công an hôm nay phái đến cũng cực kỳ hiểu rõ tình hình trong thôn, cho nên cũng biết là khi tình trạng của cô ổn định thì không nghe lời ai bao giờ, nhưng khi ngu ngốc thì lời nói của bất cứ ai cũng nghe theo.



Bí thư chi bộ Trương và bạn già của ông ấy không biết gì thì cũng là điều bình thường.

“Trương Tiểu Phương, cô có biết là nếu giữa hai người thực sự phát sinh chuyện gì thì sẽ là phạm pháp rồi không?”

Trương Tiểu Phương mở lớn hai mắt, đây viếng mộ mà đốt báo à----- muốn lừa gạt cô sao.

“Giống như kẻ đã cưỡng hiếp Đoạn Y Nhiên hả, nếu tôi ngủ với Phương Kiếm Bình thì tôi cũng sẽ phạm pháp à?”

Cao Tố Lan giơ bàn tay lên: “Còn nói?”

Công an vội vàng giữ tay của bà.

Khuôn mặt của Trương Tiểu Phương hơi lo lắng: “Mấy người có phải sẽ đeo vòng tay bạc cho tôi không? Nhưng mà tôi không làm gì mà, hai người chúng tôi chỉ đắp cùng một chăn bông, trò chuyện thôi. Cha, con chỉ nghe người khác nói là ngủ với phụ nữ thì mới phạm pháp mà?”

Cha Trương cũng chưa bao giờ nghe qua việc chạm vào đàn ông mà cũng phạm pháp, liền nhìn về phía hai vị công an.

Hai vị công an suy nghĩ lại, không có luật này.

“Mặc dù không vi phạm pháp luật -----”

Trương Tiểu Phương thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tôi đã nói rồi mà. Thực sự cho rằng tôi rất ngu ngốc sao, tôi tinh tường lắm đó.”

Công an tức giận đến mức muốn nói, cô thử lấy một chậu nước ra soi gương nhìn xem khuôn mặt ngốc nghếch của cô đi: “Tôi có nên khen ngợi cô hay không? Cô đã khiêng đồng chí Phương Kiếm Bình này lại đây, tuy rằng pháp luật không có biện pháp gì với cô, nhưng lúc cô đánh ngất anh ta thì cũng đã làm anh ta bị thương rồi, chúng tôi có thể bắt cô với tội danh – Cố ý gây thương tích!”

Sắc mặt của cha Trương và Cao Tố Lan lập tức biến đổi, không còn để ý gì đến việc giáo dục con gái nữa, đồng thanh nói: “Tiểu Phương không hiểu chuyện, con bé ----”



Công an xua tay, không muốn nghe thêm mấy việc nhỏ nhặt này nữa: “Tôi biết tâm trí của cô ấy không được minh mẫn cho nên sau này làm phiền hai người trông coi cô ấy chặt chẽ thêm một chút. Chúng tôi vẫn còn mấy câu chưa hỏi xong, Phương Kiếm Bình, đến bên này.”

So với việc ở cùng một chỗ với Trương Tiểu Phương và bị cả thôn bàn tán thì Phương Kiếm Bình càng không hy vọng anh biến thành người bị tình nghi, vì vậy không quan tâm gì nữa, vội vàng đi đến đối diện với đám người Trương Tiểu Phương.

Vị công an lớn tuổi, có nhiều kinh nghiệm hơn liền bảo anh quay người lại, quả nhiên ở cổ và gáy đều có vết sưng.

Công an nhịn không được chỉ vào Trương Tiểu Phương – Nhìn xem cô đã làm chuyện tốt gì đi! Nhưng mà vì có thể hoàn toàn loại trừ hiềm nghi của anh nên công an vẫn phải hỏi thêm: “Phương Kiếm Bình, có ai làm chứng cho anh được không?”

Phương Kiếm Bình: “Lưu Quý Tân ở điểm thanh niên trí thức có thể làm chứng cho tôi, anh ta chính là người nói với tôi là bên ngoài có người tìm tôi.”

Công an lại hỏi thêm: “Ngoại trừ anh ta thì còn có ai nữa không?”

Phương Kiếm Bình lắc đầu: “Không có, lúc đó tôi đang nấu nước nóng trong phòng bếp để ngâm chân, nhưng mà khi tôi nấu nước thì có người đi vào.”

“Tôi biết rồi!” Trong sách không có đoạn này, Trương Tiểu Phương cho rằng chuyện này không có quan hệ gì với bọn cô cả.

Cảnh sát giật mình: “Cô im lặng trước đi!”

“Tôi thật sự biết.” Trương Tiểu Phương hỏi lại: “Vừa rồi mọi người đã nói là tâm trí của tôi không được minh mẫn mà, sao tôi có thể nghĩ đến cách hẹn Phương Kiếm Bình đi ra, sau đó đánh ngất anh ấy rồi khiêng về nhà chứ?”

Năm người nhìn nhau, đúng vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện