Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ta còn thấy Sơ Vãn đang cầm theo một cái rổ.
Đột nhiên anh ta ngỡ ra gì đó.
Sơ Vãn đã nói là hôm nay cô sẽ đi chợ, cô còn nói cô đã để dành được hơn hai mươi quả trứng gà trong nhà và định bụng sẽ mang chúng đi bán. Tô Nham Kinh biết cô đi chợ bán trứng để mua đồ ăn ngon.
Không, bây giờ cô đang tự xách rổ đến chỗ mình.
Anh ta biết Sơ Vãn đi chợ chắc chắn sẽ không chỉ có một miếng đậu hũ, sẽ có đồ ăn ngon hơn. Hiện tại anh ta không vừa mắt miếng đậu hũ của Tam Hỷ nữa nên khẽ “khụ” một tiếng, lịch sự nói với cô ta: “Tam Hỷ, tôi là một giáo viên thì sao có thể tùy tiện nhận đồ ăn của người dân được chứ? Đậu hũ này cô cứ giữ lại để ăn đi, khi nào về tôi tự làm cũng được.”
Tam Hỷ nghe vậy có chút thất vọng, nói: “Ba miếng, ba miếng đấy! Một miếng, một miếng cho thầy giáo Tô!”
Tô Nham Kinh lại khách sáo nói: “Không cần không cần, tôi có việc cần đi trước.”
Nói xong bèn giả vờ đi vào nhà, Tam Hỷ vẫn đứng ở đó, trông có vẻ rất thất vọng.
Sau khi Tô Nham Kinh vào nhà, lúc này Sơ Vãn mới định đến chỗ ở của thầy giáo Ninh. Vừa lúc đó Tam Hỷ đi từ phía nam đến, cô ta cũng thấy Sơ Vãn.
Tuy rằng Tam Hỷ trông có vẻ ngốc nghếch nhưng cô ta rất có mắt nhìn, cô ta biết Tô Nham Kinh đang qua lại với Sơ Vãn. Thấy vậy, cô ta cau mày nhìn Sơ Vãn, lại nắm chặt tay và gào lên với Sơ Vãn; “Thầy, thầy giáo Tô!”
Sơ Vãn nhìn thấy Tam Hỷ như thế thì vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Tính cách của Tam Hỷ hơi ương bướng, cũng chẳng hiền lành, đôi khi hay cáu gắt. Nhưng nhìn chung thì cô ta cũng không phải người xấu, cô ta chỉ nói lắp thôi. Bây giờ lại sốt ruột mà không biết làm sao, hơn nữa còn bị nuông chiều đến kiêu ngạo nên trong thôn nhỏ này cô ta muốn làm gì thì làm.
Vì vậy, Sơ Vãn cũng không ghét Tam Hỷ, nhưng cô chỉ cảm thấy Tam Hỷ thích Tô Nham Kinh là không đáng thôi.
Nếu Trần Lôi và Tô Nham Kinh ở bên nhau thì cô sẽ rất vui mừng, dù sao thì hai người cũng kẻ tám lạng người nửa cân, hai vợ chồng đều hay so đo. Nhưng nếu cô nàng Tam Hỷ này mà ở bên Tô Nham Kinh thì ngược lại, cô sẽ rất lo lắng cho Tam Hỷ.
Vì thế, cô cũng nói ngay: “Tam Hỷ, thân phận như của thầy giáo Tô không giữ lại trong thôn được đâu, chẳng biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.”
Tam Hỷ lại càng nhíu mày chặt hơn và phát ra tiếng “rít” với cô.
Cô ta không thể nói, vì vậy cô ta thường sử dụng một số biểu cảm kỳ lạ.
Sơ Vãn thấy vậy, cũng không nói gì.
Mỗi người sinh ra đều có số phận riêng, lòng tốt nhỏ nhoi của cô cũng không thể giúp ích hay thay đổi được cái gì. Cuối cùng, cô cũng không phải người có thể quản mấy chuyện này nên đành tạm biệt Tam Hỷ để đi tìm thầy giáo Ninh.
Tam Hỷ lườm Sơ Vãn một cái, sau khi trừng mắt vài lần, cô ta mới xách giỏ bỏ đi.
Sơ Vãn định đi vào chỗ của thầy giáo Ninh, ai mà ngờ vừa mới bước đến trước cửa đã thấy Tô Nham Kinh đi đến.
Tô Nham Kinh vừa thấy Sơ Vãn đến đã mỉm cười.
Thật ra anh ta cũng có chút thích Sơ Vãn.
Tuy là Sơ Vãn hơi gầy yếu một chút nhưng lại có mái tóc màu vàng, theo cách nói của dân quê thì trông có vẻ “lai” nhưng nếu nhìn kĩ thì thấy gương mặt cô cũng đủ thanh tú động lòng người, đường nét trên gương mặt cô cực kỳ xuất sắc. Trong mắt người nông dân bình thường thì có vẻ không đẹp lắm, nhưng mà đối với những người theo phương diện nghệ thuật mà nói, cô gái này có cái “duyên” gì đó rất riêng.
Anh ta còn thấy Sơ Vãn đang cầm theo một cái rổ.
Đột nhiên anh ta ngỡ ra gì đó.
Sơ Vãn đã nói là hôm nay cô sẽ đi chợ, cô còn nói cô đã để dành được hơn hai mươi quả trứng gà trong nhà và định bụng sẽ mang chúng đi bán. Tô Nham Kinh biết cô đi chợ bán trứng để mua đồ ăn ngon.
Không, bây giờ cô đang tự xách rổ đến chỗ mình.
Anh ta biết Sơ Vãn đi chợ chắc chắn sẽ không chỉ có một miếng đậu hũ, sẽ có đồ ăn ngon hơn. Hiện tại anh ta không vừa mắt miếng đậu hũ của Tam Hỷ nữa nên khẽ “khụ” một tiếng, lịch sự nói với cô ta: “Tam Hỷ, tôi là một giáo viên thì sao có thể tùy tiện nhận đồ ăn của người dân được chứ? Đậu hũ này cô cứ giữ lại để ăn đi, khi nào về tôi tự làm cũng được.”
Tam Hỷ nghe vậy có chút thất vọng, nói: “Ba miếng, ba miếng đấy! Một miếng, một miếng cho thầy giáo Tô!”
Tô Nham Kinh lại khách sáo nói: “Không cần không cần, tôi có việc cần đi trước.”
Nói xong bèn giả vờ đi vào nhà, Tam Hỷ vẫn đứng ở đó, trông có vẻ rất thất vọng.
Sau khi Tô Nham Kinh vào nhà, lúc này Sơ Vãn mới định đến chỗ ở của thầy giáo Ninh. Vừa lúc đó Tam Hỷ đi từ phía nam đến, cô ta cũng thấy Sơ Vãn.
Tuy rằng Tam Hỷ trông có vẻ ngốc nghếch nhưng cô ta rất có mắt nhìn, cô ta biết Tô Nham Kinh đang qua lại với Sơ Vãn. Thấy vậy, cô ta cau mày nhìn Sơ Vãn, lại nắm chặt tay và gào lên với Sơ Vãn; “Thầy, thầy giáo Tô!”
Sơ Vãn nhìn thấy Tam Hỷ như thế thì vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Tính cách của Tam Hỷ hơi ương bướng, cũng chẳng hiền lành, đôi khi hay cáu gắt. Nhưng nhìn chung thì cô ta cũng không phải người xấu, cô ta chỉ nói lắp thôi. Bây giờ lại sốt ruột mà không biết làm sao, hơn nữa còn bị nuông chiều đến kiêu ngạo nên trong thôn nhỏ này cô ta muốn làm gì thì làm.
Vì vậy, Sơ Vãn cũng không ghét Tam Hỷ, nhưng cô chỉ cảm thấy Tam Hỷ thích Tô Nham Kinh là không đáng thôi.
Nếu Trần Lôi và Tô Nham Kinh ở bên nhau thì cô sẽ rất vui mừng, dù sao thì hai người cũng kẻ tám lạng người nửa cân, hai vợ chồng đều hay so đo. Nhưng nếu cô nàng Tam Hỷ này mà ở bên Tô Nham Kinh thì ngược lại, cô sẽ rất lo lắng cho Tam Hỷ.
Vì thế, cô cũng nói ngay: “Tam Hỷ, thân phận như của thầy giáo Tô không giữ lại trong thôn được đâu, chẳng biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.”
Tam Hỷ lại càng nhíu mày chặt hơn và phát ra tiếng “rít” với cô.
Cô ta không thể nói, vì vậy cô ta thường sử dụng một số biểu cảm kỳ lạ.
Sơ Vãn thấy vậy, cũng không nói gì.
Mỗi người sinh ra đều có số phận riêng, lòng tốt nhỏ nhoi của cô cũng không thể giúp ích hay thay đổi được cái gì. Cuối cùng, cô cũng không phải người có thể quản mấy chuyện này nên đành tạm biệt Tam Hỷ để đi tìm thầy giáo Ninh.
Tam Hỷ lườm Sơ Vãn một cái, sau khi trừng mắt vài lần, cô ta mới xách giỏ bỏ đi.
Sơ Vãn định đi vào chỗ của thầy giáo Ninh, ai mà ngờ vừa mới bước đến trước cửa đã thấy Tô Nham Kinh đi đến.
Tô Nham Kinh vừa thấy Sơ Vãn đến đã mỉm cười.
Thật ra anh ta cũng có chút thích Sơ Vãn.
Tuy là Sơ Vãn hơi gầy yếu một chút nhưng lại có mái tóc màu vàng, theo cách nói của dân quê thì trông có vẻ “lai” nhưng nếu nhìn kĩ thì thấy gương mặt cô cũng đủ thanh tú động lòng người, đường nét trên gương mặt cô cực kỳ xuất sắc. Trong mắt người nông dân bình thường thì có vẻ không đẹp lắm, nhưng mà đối với những người theo phương diện nghệ thuật mà nói, cô gái này có cái “duyên” gì đó rất riêng.
Danh sách chương