Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sơ Vãn: “Vậy thì tốt rồi. Hôm nay em có xem lại sách giáo khoa của cấp ba, em có thể hiểu được vài chỗ, còn có vài chỗ thì không thể hiểu được, khi về em sẽ viết tất cả câu hỏi ra nếu không có việc gì thì em sẽ đến hỏi thầy Ninh, cô đừng chê em phiền nhé.”

Vợ của thầy giáo Ninh tùy tiện lấy một cái khăn để lau bàn: “Em xem, chúng ta còn xa lạ như vậy làm gì chứ!”

Sơ Vãn mở chiếc giỏ trong tay, cô lấy chiếc lọ gốm ra, nói: “Cô, đây là món lợn om hạt dẻ mà em làm, cô đưa cho mấy đứa trẻ ăn cùng cơm để bồi bổ đi.”

Vợ thầy Ninh vừa nhìn thấy: “Ai da, em còn khách khí với cô như vậy làm gì chứ, thịt kho tàu à? Mang về mà ăn đi!”

Sơ Vãn nhất quyết muốn đưa, làm phiền người khác thì cũng ngại. Hoàn cảnh nhà thầy giáo Ninh cũng không quá tốt, quanh năm suốt tháng hai đứa bé trong nhà cũng chẳng nhìn thấy đồ ăn mặn được mấy lần, chắc chắn hai đứa sẽ rất thích.

Khi hai người đang nói chuyện thì thầy giáo Ninh cũng về, ông ấy đi vào hầm sau nhà lấy một cây cải thảo, thấy Sơ Vãn đến, tự nhiên ông cũng thấy hơi ngoài ý muốn.

Vợ của thầy giáo Ninh bèn nói hết mọi việc cho ông ấy nghe, thế mà thầy Ninh rất vui mừng: “Chắc chắn không có vấn đề gì. Cần hỏi gì thì cứ hỏi thầy, muốn tới cứ tới! Cái gì thiếu thì thiếu chứ mấy cái này thầy không thiếu đâu.”

Vì thế, Sơ Vãn nhân cơ hội này mà hỏi thầy giáo Ninh mấy vấn đề mà cô không biết, thầy Ninh cũng giảng giải hết cho cô, lúc ấy cô mới thỏa mãn chào tạm biệt ra về.

Cô thầm nghĩ, dù sao cũng không mong chờ gì ở mảnh đất trong nhà, tạm thời cũng chưa đến thời gian cày bừa vụ xuân. Cô có thể ở nhà chuyên tâm vào việc học hành, có thời gian rảnh lại đào cái gì đó vào thành phố bán kiếm tiền, tốt xấu gì cũng đỡ được hai trái táo, ba trái dưa ( ý là đỡ được phần nào), phụ cấp linh tinh cho gia đình. Thế thì cũng ổn rồi.”

Còn việc tìm một người đàn ông thì…

Khi nào có thời gian cô sẽ nghĩ.

***



Khi cô ra khỏi nhà của thầy giáo Ninh, cô liền thấy được Tô Nham Kinh. Anh ta đang ngồi dưới gốc cây hồng, trong tay còn cầm một quyển sách, anh ta đang cúi đầu đọc nó.

Tuy rằng đã qua mùa đông nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, dãy núi Lăng Sơ này ảm đạm hiu quạnh, cỏ cây khô héo, cây hồng thưa thớt đứng ở đầu thôn vẫn cứ đứng lặng lẽ như vậy.

Cành và lá đã khô héo rõ ràng nhưng ở giữa những cành khô, thế mà có lác đác vài quả hồng đỏ tươi, ngọt lịm.

Vì vậy, không khí tràn ngập hương thơm ngào ngạt của cây trái.

Mà ở ngay dưới gốc cây hồng đó, Tô Nham Kinh đang mặc áo xanh học sinh đứng đó đọc sách.

Đây đúng là cảnh đẹp vùng nông thôn mà.

Sơ Vãn liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút, cô cảm thấy kiếp trước khi qua lại cùng Tô Nham Kinh, trong lòng cô đúng là tham lam mấy loại cảm xúc ấm áp giả tạo này, nguyên nhân còn lại cũng là do cô bị thu hút bởi vẻ bề ngoài này của anh ta. Thực ra trông Tô Nham Kinh cũng khá là thuận mắt.

Số tiền đời trước cô cho anh ta cứ coi như là để mua thêm cảnh đẹp trước mắt cho mình, thêm vài cái lời ngon tiếng ngọt đi.

Tốt xấu gì mình cũng được nghe mà.

Cô làm như không thấy Tô Nham Kinh rồi vẫn tiếp tục xách chiếc giỏ đi.

Tô Nham Kinh lại gọi cô lại: “Vãn vãn.”

Sơ Vãn dừng chân lại, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói với anh rồi, Sơ Vãn, Sơ Vãn, Sơ Vãn, xin hãy nhớ cho kỹ. Lần sau, mong anh gọi tôi là Sơ Vãn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện