Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Với chín tệ sáu trong tay, vẫn còn rất eo hẹp, cho dù là cô có thể sống nhờ ở nhà của bạn bè, nhưng mà dù sao thì cô vẫn cần phải ăn uống, tốt xấu gì thì cô cũng phải mua đồ ăn cho bạn bè và một vài thứ khác.

Giờ đây, Lục Thủ Nghiễm lại cho cô thêm mười tệ, cô cảm thấy rất xấu hổ khi nhận chúng, nhưng mà ngẫm lại bây giờ cô đang thật sự rất cần đến tiền, cho nên đành ngại ngùng nhận lấy.

Sau này khi cô kiếm được tiền, sẽ nghĩ cách để trả lại cho anh.

Cô lấy mười tệ kia và chín tệ sáu của bản thân cất vào trong túi áo bông, sau đó quấn chặt chiếc áo khoác lại, rồi chậm rãi đi đến chợ gần Phan Gia Viên.

Từ rất lâu rồi Phan Gia Viên đã trở thành một khu chợ đồ cũ, một khu chợ quỷ nổi tiếng, bởi vì giao dịch buôn bán được diễn ra vào ban đêm, những người đi đến đây, người nghèo thì dùng đá đánh lửa, còn người giàu thì có lồng đèn soi đường.

Thời đó, những người lâu năm ở Bắc Kinh, trong nhà ai mà lại không có ba dưa hai táo*(ý chỉ những đồ vật tầm thường), cuộc sống bấp bênh, không thể chịu được nên đành phải bán mặt để kiếm tiền, cảm thấy quá nghiệt ngã, cho nên được đến buôn bán ở khu chợ quỷ mở vào ban đêm đã xem như lafl tốt lắm rồi, có những đồ vật không rõ nguồn gốc đến từ thời đồng minh tám nước xâm lược Trung Quốc, tất cả đều được mua bán tại đây, người mua không hỏi đường ra, hàng hóa không hỏi nguồn gốc, là nơi phù hợp nhất.

Vào những năm thập niên 80, chính là thời kì hoàng kim của chợ Phan Gia Viên, nhắm hai mắt lại cũng có thể tùy tiện mua được hàng, lúc đó mọi thứ ở đây cơ bản đều được mở bán, đồng thời khi đó cũng không có hàng giả.



Đúng là những món đồ cũ, nhưng mà nếu như quá cũ nát thì cũng không có ai dám mua, cũng không có ai rảnh rỗi mà đi làm đồ giả bán, bởi vì muốn làm đồ giả thì cũng phải bỏ ra thời gian và công sức, mà đó không phải là tiền hay sao? Nhưng mà tất nhiên, những đồ vật thời triều Thanh sẽ được bán dưới thời triều Minh, hoặc là những đồ vật có một chút sai sót, tì vết, thì sẽ được sửa chữa lại rồi lại bán ra ngoài, mấy chuyện này cũng có, cho nên mắt nhìn phải thật sáng, tránh bị đánh lừa.

Sơ Vãn cuộn người trong chiếc áo bông cũ, sau đó, cô tự nhiên đi bộ xung quanh.

Phan Gia Viên nằm ở trên đường vành đai ba phía Đông của Bắc Kinh, đây là một khu vực ngoại ô, rất thuận tiện cho người Hà Bắc, Sơn Đông và Thiên Tân đến buôn bán đồ cũ.

Lúc này, buôn bán đồ cổ vẫn bị xem là phạm pháp, sẽ bị người của Cục Di Tích Văn Hóa đến bắt, những người đến đây bán hàng đều tập trung trên một quả đồi đất rộng trên công trường, đây là nơi có thể từ trên cao nhìn xuống, từ đây nhìn ra xa có thể nhìn thấy được người của Cục Di Tích Văn Hóa đi đến đây, do đó có thể nhanh chóng thu dọn và chạy đi ngay lập tức.

Khi Sơ Vãn leo lên đến nơi, chỉ cần liếc mắt nhìn qua, là có thể thấy được những cửa hàng đang mở cửa buôn bán một cách nghiêm túc, nhìn qua cũng không có gì quá quý giá, tuy nhiên cô cũng không dám tiến hành ngay.

Theo tính toán hiện tại, trong người của cô có không quá hai mươi nhân dân tệ, còn phải giữ lại tiền ăn uống và tiền tiêu vặt, điều này có nghĩa là dù có chi tiêu tằn tiện nhất thì cũng chỉ dành ra được mười lăm tệ để mua hàng hóa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện