Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi Hồ Tuệ Vân nghe những lời này, cảm thấy rất ngạc nhiên, sau đó cô ấy giật mình, rồi bật cười nói: "Vãn Vãn, cách này của em đúng là đủ tàn nhẫn!"

Sơ Vãn nói: "Cái này được gọi là kế dụ địch đi vào hang."

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, Hồ Tuệ Vân thích đến mức muốn nhéo vào mặt cô một cái: “Em chính là một đứa bé lanh lợi!"

Nhưng mà một lúc sau, cô ấy lại thở dài: “Em gầy quá, nên ăn nhiều một chút, mấy năm nay em ở bên ngoài chạy tới chạy lui, đoán chừng phải chịu không ít cực khổ, cho nên bây giờ nom có vẻ gầy đi rất nhiều. "

Đối với chuyện này, thật sự là Sơ Vãn cũng không để ý lắm, nói: "Em vẫn còn nhỏ, sau này có thể lớn thêm chút nữa."

Hồ Tuệ Vân bất ngờ một lúc, nhưng sau lại cười rộ lên, nói: "Em nay đã mười chín tuổi rồi!" Sơ Vãn cũng ra vẻ nghiêm túc, bởi vì sau khi cô lớn lên, còn có thể cao thêm hai centimet nữa, lúc đó cô cũng không gầy giống như hiện tại, tóc cũng có sự thay đổi, nói tóm lại sau khi cô lớn lên thì nhìn chung cũng đẹp. Chính vì thế, bây giờ cô cảm thấy không cần phải quá lo lắng, chuyện gì đến rồi từ từ sẽ đến.

****

Bữa cơm tối hôm nay là sủi cảo, gia đình của Hồ Tuệ Vân làm sủi cảo rất ngon, ba mẹ của cô ấy còn cho thêm một ít giấm chua vào nước chấm, do đó mà Sơ Vãn cảm thấy rất thích.

Mấy năm nay, cô đã phải sống lang thang khắp nơi, không có một nơi ở cố định, so với ăn mày thì cuộc sống của cô cũng không khá hơn là bao, nếu như cảm thấy đói, thì có thể ăn bất kỳ thứ gì bản thân muốn.



Chờ sau khi cô trở về, thì ông cố nội đã ăn uống thanh đạm giống như là thầy tu, cô ở nhà một mình, cô cũng lười làm bất kỳ việc gì, lại thường xuyên bị lừa, cho nên cơm thì bữa có bữa không, bây giờ cô đang ở tại nhà của Hồ Tuệ Vân, cái ấm thiếc màu trắng trên cái bếp nhỏ đang cháy to, những củ khoai lang nướng nằm bên cạnh tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, những chiếc sủi cảo mỏng nhân dày được hấp cho bốc khói nghi ngút, nhúng vào dấm, ăn vào miệng hương thơm tràn đầy, cô cảm thấy hôm nay là một ngày rất thoải mái.

Đến mức cô cảm thấy mình còn có chút hâm mộ và ghen tị, nghĩ đến việc nếu như ba mẹ cô vẫn còn sống, thì khi được ở cạnh ba mẹ, cảm giác ấy cũng sẽ rất tuyệt vời.

Tuy nhiên, cô chỉ nghĩ thế thôi, cô cũng không biết hình dạng của ba mẹ mình trông như thế nào, vào những năm đó, cả một tấm hình cô cũng không hề có.

Lúc đó cô còn rất nhỏ, có nhiều điều không hiểu, thường chạy đến chỗ mợ ba, học bài chung với Trần Lôi, với mong muốn là được mợ ba ôm một cái.

Ngay sau đó, quả thực mợ ba đã ôm cô một cái, làm cho cô rất vui vẻ, vì thế cô cảm thấy bản thân cũng giống như Trần Lôi.

Trần Lôi cười nhạo, rồi đẩy cô ra xa, đẩy cô ngã xuống mặt đất, nhưng mà hình như cô đã đụng vào một cục đá trên nền đất, nên đã khóc rất to.

Trần Lôi nhìn dáng vẻ của cô, cũng bị dọa cho khóc.

Nghe thấy tiếng khóc của hai đứa trẻ, cậu và mợ nhanh chóng vào trong, rồi bọn họ đau lòng ôm lấy Trần Lôi.

Sơ Vãn ngơ ngác nhìn tình cảnh đang diễn ra trước mắt, sau đó tự cô đi về nhà.

Trên chân của cô bị bầm tím một mảng lớn, nhưng mà cô không khóc nữa, còn nhờ ông cố nội bôi thuốc cho cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện