Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sơ Vãn cũng cảm thấy như vậy rất tốt, cho nên liền quyết định ăn mặc như thế để đi ra ngoài, cô đi đến nhà người thợ chế tác ngọc. Phải khen rằng, tay nghề chạm khắc ngọc được tổ tiên truyền lại qua nhiều đời đúng là tuyệt vời khiến cho người khác phải khiếp sợ, họ đã chạm khắc ra hình dáng của năm con dơi chỉ theo ý tưởng, nhưng mà điều tuyệt diệu ở chỗ, năm con dơi đều có những tư thế khác nhau, mỗi tư thế lại có một biểu cảm riêng của nó, mỗi một con đều được là sự kết hợp giữa màu sắc và kết cấu tự nhiên của ngọc bích tạo thành.
Về phần quả đào ngọc ở chính giữa, ông ta đã có thể tận dụng hết một ít sắc đỏ vốn có.
Sơ Vãn cảm thấy khá hài lòng, cảm ơn người thợ chế tác ngọc, rồi cầm lấy miếng ngọc, đi thẳng đến Lang Phòng Nhị* (nơi từng nổi tiếng với việc kinh doanh đồ cổ và đồ ngọc bích, và nó được biết đến với cái tên "Phố đồ cổ ngọc bích).
Bắt đầu từ thời Càn Long, khu vực Lang Phòng Nhị này đã có rất nhiều cửa hàng trang sức, nhưng sau đó, khi lực lượng liên minh tám nước đến đây, đã cho đốt ngòi nổ trước cửa khu mua bán sầm uất nhất của thành phố Bắc Bình, trận lửa rất lớn cháy suốt ba tháng, đồng thời nó cũng đốt cháy hai đầu của Lang Phòng Nhị, sau "Hiệp ước Tân Sửu", những người lúc trước buôn bán ở đây đã thu dọn đống đổ nát, xây dựng lại các cửa hàng, khu chợ mới dần dần được hồi phục, trở thành nơi tập kết ngọc trai, ngọc phỉ thúy và các món đồ trang sức của Bắc Kinh.
Vào thời điểm đó, con phố này cũng rất nổi tiếng ở nước ngoài, nó có một cái tên đặc biệt là “Jade Ware Street” (Phố châu ngọc), những người nước ngoài khi đến Trung Quốc đều đến đây để mua ngọc trai và ngọc phỉ thúy.
Tuy nhiên, sau giải phóng, nơi đây lại có một bộ mặt khác, hoặc là có thể chuyển thành quyền sở hữu công, hoặc là hợp tác giữa công tư, chỉ có hai hoặc ba cửa hàng trang sức thuộc thẩm quyền quản lý của Cục Di tích Văn hóa.
Người mà Sơ Vãn muốn tìm chính là ông chủ Tiền, trước khi giải phóng ông ấy đã kinh doanh hai cửa hàng ở Lang Phòng Nhị, sau giải phóng, ông ấy đã thành công trong một số hoạt động với tư cách là “hộ gia đình tuân thủ pháp luật cơ bản”, nhưng ông ấy là một người khôn ngoan, trước khi bước vào mối quan hệ hợp tác công tư, đã chủ động thu lại các khoản tiền mua bán, rồi vào làm việc cho một cửa hàng thuộc quyền quản lý của Cục Di tích Văn Hóa Bắc Kinh, ông ấy từng làm đến phó quản lý cửa hàng của bộ phận bán lẻ, đồng thời là thành viên của đoàn thẩm định của Cục Di tích Văn hóa Bắc Kinh.
Với tư cách là một hậu bối, Sơ Vãn luôn nhớ đến những điều này, cô không thể không cảm thán cho tầm nhìn của ông chủ Tiền, tầm nhìn này không chỉ là đối với việc xác định đồ trang sức, đồ ngọc và đồ sứ, mà còn là mắt nhìn thấu xu hướng phát triển của xã hội.
Về điểm này, cô phải nói rằng, ông ấy đã quăng đứt những đồng nghiệp ở các cửa hàng xung quanh ra xa vài con phố.
Cũng chính vì điều đó, mà sau này khi ông chủ Tiền về nghỉ hưu, Sơ Vãn đã chiêu mộ thành công ông chủ Tiền vào làm cấp dưới của cô, trở thành một cấp dưới tài ba của riêng cô.
Sơ Vãn cũng cảm thấy như vậy rất tốt, cho nên liền quyết định ăn mặc như thế để đi ra ngoài, cô đi đến nhà người thợ chế tác ngọc. Phải khen rằng, tay nghề chạm khắc ngọc được tổ tiên truyền lại qua nhiều đời đúng là tuyệt vời khiến cho người khác phải khiếp sợ, họ đã chạm khắc ra hình dáng của năm con dơi chỉ theo ý tưởng, nhưng mà điều tuyệt diệu ở chỗ, năm con dơi đều có những tư thế khác nhau, mỗi tư thế lại có một biểu cảm riêng của nó, mỗi một con đều được là sự kết hợp giữa màu sắc và kết cấu tự nhiên của ngọc bích tạo thành.
Về phần quả đào ngọc ở chính giữa, ông ta đã có thể tận dụng hết một ít sắc đỏ vốn có.
Sơ Vãn cảm thấy khá hài lòng, cảm ơn người thợ chế tác ngọc, rồi cầm lấy miếng ngọc, đi thẳng đến Lang Phòng Nhị* (nơi từng nổi tiếng với việc kinh doanh đồ cổ và đồ ngọc bích, và nó được biết đến với cái tên "Phố đồ cổ ngọc bích).
Bắt đầu từ thời Càn Long, khu vực Lang Phòng Nhị này đã có rất nhiều cửa hàng trang sức, nhưng sau đó, khi lực lượng liên minh tám nước đến đây, đã cho đốt ngòi nổ trước cửa khu mua bán sầm uất nhất của thành phố Bắc Bình, trận lửa rất lớn cháy suốt ba tháng, đồng thời nó cũng đốt cháy hai đầu của Lang Phòng Nhị, sau "Hiệp ước Tân Sửu", những người lúc trước buôn bán ở đây đã thu dọn đống đổ nát, xây dựng lại các cửa hàng, khu chợ mới dần dần được hồi phục, trở thành nơi tập kết ngọc trai, ngọc phỉ thúy và các món đồ trang sức của Bắc Kinh.
Vào thời điểm đó, con phố này cũng rất nổi tiếng ở nước ngoài, nó có một cái tên đặc biệt là “Jade Ware Street” (Phố châu ngọc), những người nước ngoài khi đến Trung Quốc đều đến đây để mua ngọc trai và ngọc phỉ thúy.
Tuy nhiên, sau giải phóng, nơi đây lại có một bộ mặt khác, hoặc là có thể chuyển thành quyền sở hữu công, hoặc là hợp tác giữa công tư, chỉ có hai hoặc ba cửa hàng trang sức thuộc thẩm quyền quản lý của Cục Di tích Văn hóa.
Người mà Sơ Vãn muốn tìm chính là ông chủ Tiền, trước khi giải phóng ông ấy đã kinh doanh hai cửa hàng ở Lang Phòng Nhị, sau giải phóng, ông ấy đã thành công trong một số hoạt động với tư cách là “hộ gia đình tuân thủ pháp luật cơ bản”, nhưng ông ấy là một người khôn ngoan, trước khi bước vào mối quan hệ hợp tác công tư, đã chủ động thu lại các khoản tiền mua bán, rồi vào làm việc cho một cửa hàng thuộc quyền quản lý của Cục Di tích Văn Hóa Bắc Kinh, ông ấy từng làm đến phó quản lý cửa hàng của bộ phận bán lẻ, đồng thời là thành viên của đoàn thẩm định của Cục Di tích Văn hóa Bắc Kinh.
Với tư cách là một hậu bối, Sơ Vãn luôn nhớ đến những điều này, cô không thể không cảm thán cho tầm nhìn của ông chủ Tiền, tầm nhìn này không chỉ là đối với việc xác định đồ trang sức, đồ ngọc và đồ sứ, mà còn là mắt nhìn thấu xu hướng phát triển của xã hội.
Về điểm này, cô phải nói rằng, ông ấy đã quăng đứt những đồng nghiệp ở các cửa hàng xung quanh ra xa vài con phố.
Cũng chính vì điều đó, mà sau này khi ông chủ Tiền về nghỉ hưu, Sơ Vãn đã chiêu mộ thành công ông chủ Tiền vào làm cấp dưới của cô, trở thành một cấp dưới tài ba của riêng cô.
Danh sách chương