Lúc Hứa Cẩm Vi mang tiền và phiếu lương về nhà, khi cô bước vào hành lang, cô lập tức phát hiện có chỗ không đúng. Đèn trong nhà không có sáng, ngay cả một chút âm thanh cũng không có. Theo lý thuyết, bây giờ Trịnh Bình đã ở phòng bếp nấu cơm mới đúng.
Nhưng bây giờ chuyện gì cũng không có.
Trong lòng Hứa Cẩm Vi giật mình, cô mơ hồ có dự cảm xấu, cô co cẳng chạy lên trên lầu, thậm chí dùng tới dị năng.
"Mẹ?"
Cô rón rén mở cửa ra, bởi vì là người có dị năng nên ánh mắt Hứa Cẩm Vi rất tốt, trong bóng tối cô cũng có thể nhìn thấy mọi vật. Cô dè dặt đẩy cửa ra, nhìn thấy trong căn phòng tối đen như mực, Trịnh Bình vẻ mặt ảm đạm đang ngồi ở trên giường, hai mắt trống rỗng vô hồn.
"Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?" Thấy bộ dạng này của Trịnh Bình, Hứa Cẩm Vi sợ tới mức tim cũng vọt lên một cái, cô lập tức bật đèn, bước nhanh chạy tới, nắm chặt tay bà, luôn miệng hỏi thăm.
Ánh đèn đột nhiên sáng lên làm Trịnh Bình híp mắt một cái theo phản xạ có điều kiện, nghe thấy tiếng nói của con gái, ánh mắt tan rã của Trịnh Bình rốt cuộc cũng từ từ có tiêu cự.
"Mẹ...." Vừa mở miệng, thanh âm liền trầm khàn vô vùng, hơn nữa nước mắt cũng không tự chủ rơi xuống.
Hứa Cẩm Vi cầm tay bà bất giác dùng sức: "Mẹ! Mẹ đừng dọa con! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ...." Trịnh Bình há miệng một cái, cuối cùng bà không nhịn được mà ôm con gái, thấp giọng nghẹn ngào lên tiếng.
Bà là thông qua xem mắt mới quen biết Hứa Quân, lần đầu tiên gặp mặt bà liền bị khí chất tao nhã lịch sự của người trí thức quanh người ông ta hấp dẫn, Hứa Quân cũng thích sự dịu dàng, xinh đẹp của bà. Cuộc sống sau khi kết hôn không hoàn mỹ như trong tưởng tượng của bà, thiếu chút lãng mạn và tình cảm dịu dàng, nhưng bà cho rằng bình đạm mới là chân thật, bà nghĩ đó là hạnh phúc, cho rằng mặc dù chồng bà không nói được lời dễ nghe, nhưng ở thời khắc quan trọng vẫn có thể tin tưởng, dựa vào được.
Lúc bà sinh Hứa Cẩm Vi, ông bà cụ nhà họ Hứa vẫn còn sống, thấy bà sinh con gái liền rất thất vọng. Mỗi ngày ồn ào muốn bà bỏ đứa con gái bệnh tật này, sinh thêm cho họ một đứa con trai để nối dõi tông đường. Đoạn thời gian đó bà chịu áp lực rất lớn, mà chồng bà lại nguyện ý cùng bà và con gái chống lại cha mẹ ông ta, bảo vệ hai mẹ con bà, chuyện này làm bà vô cùng cảm động, bà cho rằng, đây chính là người đàn ông rất có trách nhiệm, có thể cho bà tình cảm dịu dàng như vậy.
Sau này, bà từ chức ở nhà chăm sóc con, không có bất kỳ nguồn thu nhập nào, chồng bà cho tới bây giờ cũng chưa từng oán giận qua, về sau Hứa Quân thấy đứa bé dần dần lớn lên, ông ta cảm thấy đứa nhỏ ngủ chung với vợ chồng bà không thích hợp, nên muốn chia giường ngủ, chính ông ta ngủ ở một cái giường nhỏ, để vợ và con gái ngủ giường lớn, cho tới tận bây giờ bà cũng chưa từng nghi ngờ qua, còn tưởng rằng đó là sự quan tâm của chồng.
Đến tận hôm nay, bà vẫn còn nghĩ rằng phần tình cảm này là "yêu thương" chồng dành cho bà, bà chịu khó vì ông ta lo liệu việc nhà giúp chồng dạy con, cho đến tận bây giờ, bà chưa từng nói qua một câu oán hận, bà gánh vác vô điều kiện các yêu cầu và buồn phiền của Hứa Quân.
Bà cho rằng mình làm ông ta chịu uất ức nên bà một mực cố gắng muốn báo đáp phần "dịu dàng" này.
Nhưng mà tới hôm nay, bà mới hiểu được, những thứ mà bà cho là tất cả, gia đình mà bà cho rằng là hoàn mỹ, lại toàn bộ đều là giả dối. Người chồng bà hoàn toàn tin tưởng đến tận bây giờ lại không phải là hình dáng trong tưởng tượng của bà. Là bà quá ngu ngốc, đến giờ cũng không có nghi ngờ sự thật lòng của người đàn ông này, đến tận bây giờ bà đều luôn tự giác vì ông ta mà tìm lý do không chê vào đâu được, đắm chìm trong mộng đẹp giả tạo kia.
Nhưng bây giờ bà đã tỉnh mộng.
Nhiều năm qua, Hứa Quân vẫn luôn chăm sóc cẩn thận đứa "cháu ngoại" của ông ta, thậm chí so sánh với con gái ruột của ông ta còn tốt hơn, bà cũng chỉ nghĩ rằng là quan hệ giữa chị hai và ông ta khá tốt, nghĩ rằng ông ta là người trọng tình cảm, ông ta chỉ đơn thuần là thích đứa cháu ngoại này, bà cũng từng tự trách mình không thể thỏa mãn tâm nguyện của ông ta, sinh cho ông ta một đứa con trai.
Chẳng qua ai có thể ngờ tới? Hứa Dương lại là con ruột của chồng bà!
Chồng bà nhiều năm như vậy thoải mái tiếp nhận áy náy từ bà, hưởng thụ việc bà tự mình đa tình hết mực lấy lòng, ông ta ở nhà như một ông hoàng, một bên khác lại nuôi một người phụ nữ khác và một đứa con trai khác! Hơn nữa quan hệ với nhà họ Hứa còn vô cùng thân thiết, nhìn giống như đó mới là người được nhà họ Hứa cưới hỏi đàng hoàng về nhà không phải là Trịnh Bình bà, mà chính là người đàn bà kia.
Tuổi của Hứa Dương, nhìn tựa hồ còn lớn hơn Hứa Cẩm Vi một tuổi.
Trịnh Bình lập tức tỉnh ngộ, hóa ra nhiều năm qua bà sống như một trò cười.
Giống như muốn phát tiết toàn bộ thống khổ và ủy khuất ra bên ngoài, Trịnh Bình khóc khoảng nửa tiếng mới dừng lại, Hứa Cẩm Vi cảm thấy bả vai cô đã ướt một mảng lớn. Tuy nhiên cô cũng không để ý tới, cô chờ Trịnh Bình bình phục lại từ trong ưu thương mới lại lên tiếng hỏi lần nữa: "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Thanh âm Trịnh Bình ám ách, bà đem chuyện xảy ra hôm nay từ từ nói hết ra.
Hứa Cẩm Vi nghe xong vành mắt sắp nứt ra, nếu Hứa Quân ở đây, cô sợ rằng mình sẽ trực tiếp xông lên hung hăng đánh người đàn ông kia một trận!
Nhân vật chính của quyển tiểu thuyết này là Lục Lâm Lâm, cho nên đối với thân thế nhân vật phụ Hứa Cẩm Vi cũng chỉ nói đơn giản vài câu. Cô nhìn giới thiệu sơ lược của cuốn tiểu thuyết, cảm thấy người cha này quá cặn bã, lại không nghĩ rằng cặn bã còn ở phía sau! Trên dưới nhà họ Hứa liên hiệp lại lừa gạt Trịnh Bình hoàn toàn, con trai Hứa Quân lại giả thành cháu trai, quang minh chính đại được yêu thương, thậm chí còn thừa dịp lễ Tết dẫn tới trước mặt Trịnh Bình. Trịnh Bình không biết lai lịch của đứa trẻ, thật sự xem Hứa Dương như cháu trai, lại còn tặng bao lì xì, tặng quà các thứ. Bây giờ nghĩ lại, thật là lòng dạ ác độc làm người ta buồn nôn!
Chuyện này so với suy nghĩ của cô còn tồi tệ hơn, Trịnh Bình cũng đã phát hiện chân tướng, vậy thì không cần chờ đợi thêm nữa, Hứa Cẩm Vi trầm mặt xuống, cô ngồi chồm hổm xuống để Trịnh Bình nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Mẹ, ly hôn đi."
"Ly hôn, phải, mẹ muốn ly hôn!" Giọng nói của Trịnh Bình vang dội, ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Thấy Trịnh Bình đã hoàn toàn từ bỏ người đàn ông cặn bã kia, Hứa Cẩm Vi cũng yên lòng. Cô trấn an Trịnh Bình một lát, lại quay vào phòng bếp, người là sắt cơm là thép, bất kể thế nào, cơm vẫn phải ăn. Hôm nay tâm tư Trịnh Bình buồn phiền không ổn định, cô cũng không muốn bà nấu cơm, vì vậy tối hôm nay để cô nấu.
Cô sống một mình nhiều năm ở thời mạt thế, tất nhiên là cũng biết nấu cơm, chẳng qua là khi đó nguyên vật liệu vô cùng thiếu thốn, hoàn cảnh cũng hết sức tồi tệ, lấp no bụng mới là việc trọng yếu, nơi nào còn nhớ được vấn đề ngon hay dở, tài nghệ của cô khi đó nhiều nhất là nấu ăn nhuần nhuyễn mà thôi. Nhưng hiện tại đã khác, bởi vì liên quan tới dị năng, tinh thần lực của cô vô cùng mạnh mẽ, chuyện này cũng làm trí nhớ của cô càng tốt hơn, có thể nói là đã gặp qua liền không quên được, cho nên khi cô nấu lại món ăn thịt kho tàu lúc trước Trịnh Bình từng làm qua, nhìn vô cùng hoàn mỹ.
Mặc dù thời gian hạn hẹp, không có xương làm nước canh, nhưng dùng nước dị năng và thịt kho tàu tạo thành nước canh cũng vô cùng ngon miệng.
Thức ăn mỹ vị đối với tâm tình có tác dụng an ủi rất lớn, sau khi Trịnh Bình thưởng thức qua tay nghề của con gái, bà không nhịn được khen ngợi cô mấy câu, hai mẹ con đều yên lặng ăn cơm xong, tâm tình cũng hồi phục rất nhiều.
"Mẹ, mẹ còn mệt nên nghỉ ngơi sớm một chút, chỗ này để con dọn dẹp cho.". Truyện Thám Hiểm
"Được." Trịnh Bình cũng không có từ chối, bà cũng phải dưỡng tinh thần để sau đó còn phải đánh một trận ác liệt.
May mắn tiếp theo là hai ngày cuối tuần, nếu không lấy trạng thái bây giờ của Trịnh Bình, nhất định không làm cơm được.
***************
Hứa Quân cố ý lạnh nhạt Trịnh Bình hai ngày, ông ta cảm thấy đủ rồi, nên mới trở về, Trịnh Bình luôn luôn quan tâm suy nghĩ của ông ta, thái độ lần này của ông ta mạnh mẽ và cứng rắn như vậy, bà chắc hẳn đang bắt đầu luống cuống tay chân, ông ta trở về hạ mình mềm mỏng một chút, bà hẳn sẽ bỏ qua chuyện này chứ? Ông ta cùng Trịnh Bình kết hôn nhiều năm, tất nhiên cũng có không ít lần cãi nhau, nhưng gần như mỗi lần đều là Trịnh Bình nhượng bộ. Về chuyện bày sạp bán hàng, tuy nói Trịnh Bình một mực làm theo ý mình, nhưng về sau cũng xin lỗi ông ta, hơn nữa lúc đó thái độ phản đối của ông ta không quá kịch liệt nên ông ta cho rằng lần này Trịnh Bình cũng sẽ nhượng bộ.
Hứa Quân đường hoàng về nhà, trong nhà so với lúc trước ông ta rời đi cũng không có gì khác nhau, vẫn là dáng vẻ nhỏ bé nhưng ngăn nắp, Trịnh Bình luôn biết cách sắp xếp việc nhà, đây cũng là việc làm ông ta hài lòng một chút.
"Tôi về rồi." Hứa Quân tự vào phòng bếp, Trịnh Bình quả nhiên đang bận rộn ở bên trong, trên đất để rất nhiều hộp cơm bằng nhôm, Hứa Quân nhìn một cái liền nhíu mày lại: "Thế nào lại làm cái này?"
Trịnh Bình không lên tiếng.
Tựa hồ ông ta cảm thấy bản thân quá nghiêm khắc, bèn hơi chậm giọng lại, quyết định hạ mình cho vợ chút xíu ngon ngọt, than thở nói: "Chuyện bán cơm hộp em muốn làm thì làm đi nhưng anh nói trước, nếu thua lỗ thì em tự nghĩ cách bù tiền vào, cũng đừng tìm đến anh đòi tiền."
Động tác trên tay Trịnh Bình dừng một chút, sau đó xoay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông ta, trên mặt không giống như dĩ vãng tràn đầy nụ cười lấy lòng ông ta.
Hứa Quân không có cảm giác, ông ta tự nhận đã nhượng bộ, vì vậy liền quay đầu lại nói: "Chuyện giấy chứng nhận con gái một, em cũng đừng nghĩ nữa, anh có suy nghĩ riêng, chuyện em làm cơm hộp anh cũng không quản nữa, em cũng không cần nắm chặt chuyện này không buông."
Ý tứ, chính là muốn nói, nếu Trịnh Bình còn nhắc lại chuyện giấy chứng nhận con gái một, nghĩa là bà không hiểu chuyện.
Trịnh Bình há miệng muốn nói một cái, dưới cái nhìn soi mói của Hứa Quân, cuối cùng bà cũng không nói câu nào.
Hứa Quân cũng không thèm để ý sự trầm mặc khác thường của bà, ông ta theo lẽ thường ném áo khoác trong tay và trái cây lên trên bàn, ông ta như đại gia đi đến ghế ngồi xuống, phân phó như chuyện đương nhiên: "Anh mang về chút trái cây, em đi rửa một chút, một lát Niếp Niếp về chúng ta cùng ăn cơm."
Lần này vợ không khôn khéo đáp lại giống như mọi lần.
Ông ta còn đang nghi hoặc, liền nghe được âm thanh nhẹ nhàng nhưng kiên định truyền tới từ phòng bếp: "Chúng ta ly hôn đi."
"Em nói cái gì?" Hứa Quân có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình.
"Hứa Quân, chúng ta ly hôn đi." Gương mặt Trịnh Bình lãnh đạm, ngay cả giọng nói cũng sửa lại.
"Tại sao?" Sự việc phát triển bất ngờ làm ông ta hoàn toàn bối rối, ông ta nghĩ không ra, không thể tin nói: "Bởi vì chuyện anh không đồng ý cho em bán cơm hộp? Hay bởi vì chuyện anh không đồng ý làm giấy chứng nhận con gái một? Anh nói cho em biết không phải anh không muốn làm, mà là nhất thời hộ khẩu anh tìm không thấy..."
Thấy ông ta còn ở đây lừa gạt bà, khóe miệng Trịnh Bình hơi câu lên, nhưng trong mắt lại tràn đầy thê lương hoang mang: "Là tìm không được hay không muốn tìm?"
"Đương nhiên là..." Lúc Hứa Quân tiếp xúc với đôi mắt đỏ hoe của Trịnh Bình thì hơi ngừng, trong lòng ông ta mơ hồ có một suy đoán.
Nhưng ông ta lại không dám tin tưởng, chuyện kia ông ta giấu giếm vô cùng tốt, Trịnh Bình là chủ gia đình nếu không bày sạp bán hàng chính là ở nhà nấu cơm, làm sao biết được chuyện này?
Nhìn sắc mặt chồng thay đổi, Trịnh Bình liền đoán được suy nghĩ của ông ta, cũng vì vậy trong lòng bà càng lạnh lẽo thêm mấy phần, bà nhẹ giọng nói: "Sao lại không nói tiếp? Dù sao tôi cũng rất dễ lừa gạt, không phải sao?"
Hứa Quân trợn mắt chỉ tay về phía bà: "Em, em.."
Nhìn đồng hồ, con gái cũng sắp từ tiệm sách về nhà, Trịnh Bình cũng không có ý định vòng vo với Hứa Quân, "Chuyện nên biết tôi đều biết, hôm trước tôi đi một chuyến về nhà cũ, muốn tìm anh hỏi rõ ràng.."
Vừa nghe đến chuyện nhà cũ, trong lòng Hứa Quân nhất thời chìm xuống, tuy nhiên trong lòng ông ta còn tồn một chút may mắn, hy vọng Trịnh Bình cũng chỉ biết chuyện di dời.
"Em nghe anh giải thích, chuyện nhà cũ là cha mẹ anh xây, phá bỏ và di dời đi nơi khác tất nhiên là các chị đều có phần, anh cũng không cố ý muốn lừa gạt em, anh chỉ sợ em không đồng ý..."
Trịnh Bình cười lạnh một tiếng: "Ồ, vậy anh giải thích một chút, tại sao Hứa Yến gọi một người đàn bà xa lạ là em dâu? Hứa Dương lại gọi bà ta là mẹ?"
Hứa Quân như thế nào cũng không nghĩ ra, Trịnh Bình đã phát hiện hai mẹ con Vương Tú Quyên.
"A Bình, người phụ nữ kia là vợ trước của anh, anh cùng cô ta đã ly hôn, cô ta tự phát hiện mình mang thai sau đó mới mang đứa trẻ tới nhờ cậy anh, dù sao cũng là máu thịt trên người anh, anh cũng không thể mặc kệ nó. Anh biết giấu giếm chuyện anh ly hôn là anh sai, nhưng anh yêu em." Hứa Quân còn tính giãy giụa trước khi gục ngã.
"À à." Trịnh Bình giễu cợt cười một tiếng, "Cái anh gọi là yêu, chính là quang minh chính đại đem con trai thành cháu trai, mang nó đến trước mặt tôi? Cái anh gọi là yêu, chính là thỉnh thoảng qua đêm ở bên ngoài? Những đêm anh không ở nhà, anh thực sự ở trường học sao? Một thầy giáo đại học có chuyện gì bận tới mức phải ở qua đêm tại trường? Anh có muốn cùng tôi đi trường học của anh hỏi lãnh đạo của anh một chút không, chế độ trường học của anh rốt cuộc là cái dạng gì?"
Trịnh Bình cũng sẽ không nhượng bộ ông ta, trước kia bà làm người trong cuộc mơ hồ, có lẽ nhìn không rõ, nhưng bây giờ bà đã hoàn toàn thấy rõ người đàn ông dối trá này rồi.
Hứa Quân ngay lập tức bị chặn lại và không nói nên lời.
Cùng Trịnh Bình sinh hoạt vợ chồng nhiều năm như vậy, ông ta tự nhiên cũng có hiểu biết đối với Trịnh Bình, Trịnh Bình chưa bao giờ là một người phụ nữ ngu ngốc, thậm chí còn khá thông minh, ông ta lúc trước không có sợ hãi, bởi vì ông ta biết Trịnh Bình yêu mình nhiều cỡ nào, con người đều có tâm lý may mắn, Trịnh Bình trước tin tưởng ông ta, cho nên ông ta nói cái gì đều cũng không nghi ngờ, thậm chí còn giúp ông ta lấp đầy sơ hở trong lời nói dối để an ủi bản thân.
Chính là hiện tại bà đã tận mắt nhìn thấy, lại giấu cũng không thể giấu, bà còn phải lừa mình dối người nữa sao?
Sau khi phát hiện bí mật mà ông ta giấu diếm, Trịnh Bình trước yêu ông ta bao nhiêu thì hiện tại sẽ có bấy nhiêu hận ông ta.
"Không có chỗ để thương lượng sao?" Nhìn vẻ mặt của Trịnh Bình, Hứa Quân thế nhưng trong lòng cảm thấy có chút không muốn bỏ cuộc, ông ta run rẩy bàn tay, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút vài hơi. trầm giọng nói: "Chính là, hiện tại nhà..."
Trịnh Bình đánh gãy lời ông ta, "Ngôi nhà chúng ta đang ở hiện tại là của tôi, con gái tôi cũng là của tôi. Ngoài ra, tôi còn đi hỏi thăm phương thức bồi thường cho việc phá dỡ ngôi nhà cũ của anh. Hai căn nhà cộng thêm một nghìn tệ, tôi muốn chia một nửa."
Đây là quyết định mà bà và con gái đưa ra sau khi hỏi thăm suốt hai ngày qua. Bà đã không nhận được bất kỳ chỗ tốt nào từ nhà họ Hứa nhiều năm như vậy. Bây giờ bà đã ly hôn, bà không thể rời khỏi nhà mà không nhận được gì. Bà là vợ chính thức và là người lãnh chứng hợp pháp ở đồn cảnh sát, với tư cách là một người vợ hợp pháp đã đăng ký, tổ chức tiệc và nhận được giấy chứng nhận, bà sẽ nhận được phần xứng đáng từ luật pháp quy định, tóm lại -- tuyệt đối không thể tiện nghi Hứa Quân cùng vợ cũ kia của ông ta!
"Cái gì?!" Hứa Quân vừa nghe liền muốn bùng nổ, "Em tâm cũng quá đen đi? Em như thế này không đi cướp đi?"
Ông vốn nghĩ, để mẹ con Trịnh Bình tiếp tục có thể sống ở nơi này, thuận tiện cũng nấu cơm cho ông, dù sao họ cũng là vợ và con gái ruột của ông đã sống với nhau nhiều năm như vậy, mỗi tháng lại cho họ mười mấy đồng phí hỗ trợ, đã xem như tận tình tận nghĩa, tương đối nhân từ và hào phóng.
Nhưng ai nghĩ đến, Trịnh Bình thế nhưng như công phu sư tử ngoạm!
Lúc trước thời điểm ông xuống nông thôn đến vùng núi Hoàn Nam, ở đó cùng vợ trước Vương Tú Quyên kết hôn. Dù không có giấy chứng nhận nhưng ông đã đăng ký tại đồn cảnh sát địa phương và sau đó làm thủ tục ly hôn khi trở về thành phố. Bởi vì năm đó mới đổi mới, lại ở một nơi khác, thủ tục bất chính quy nên hồ sơ cá nhân của Hứa Quân không ký lục lại hôn nhân của ông, điều này khiến ông thành công che giấu nhiều năm như vậy.
Sau đó, Vương Tú Quyên cùng con trai đến đây, Hứa Quân sắp xếp hai mẹ con đến sống ở nhà cũ của Hứa gia. Ngôi nhà cũ của gia đình Hứa là một khoảng sân nhỏ có hai lối vào. Ba chị em họ Hứa lần lượt kết hôn, khi nhị lão của gia đình Hứa qua đời, họ để lại ngôi nhà này cho Hứa Quân. Mặc dù ngôi nhà cũ này có phần đổ nát nhưng tu sửa vẫn có thể sống trong đó. Chồng của chị gái thứ hai của ông là Hứa Yến đã qua đời vì bệnh tật, bà sống một mình cũng gian nan. Hứa Quân đã cho chị gái dọn trở về một mặt là cùng mẹ con Vương Tú Quyên có thể chăm sóc lẫn nhau, mặt khác cũng có thể giúp mình che đậy.
Hứa Yến có mối quan hệ tốt với em trai mình, vì không có con nên bà coi cháu trai như con ruột của mình.
Nhưng khi con trai lớn lên, ông phải làm hộ khẩu để con trai đi học. Khi Hứa Quân đang lo lắng không biết phải làm gì thì ngôi nhà cũ của gia đình Hứa đã được giải tỏa di dời. Ngoài một ngàn đồng tiền ông còn được cấp hai căn nhà đối diện nhau.
Ông ta cũng không chiếm hết lợi ích cho mình, đem chia đều 1.000 đồng tiền cho chị cả và chị gái thứ ba. Trong hai căn hộ còn lại, một căn hộ đưa cho chị thứ hai Hứa Yến, căn hộ còn lại cho Vương Tú Quyên và con trai. Lại tranh thủ việc chuyển nơi ở để thay đổi hộ khẩu, đồng thời dành ra một số tiền để bổ sung hộ khẩu cho con trai. Vì tình cờ hai nhà nằm đối diện nhau nên họ có thể tiếp tục chăm sóc lẫn nhau.
Cách làm của Hứa Quân khiến ba chị em nhà họ Hứa rất hài lòng, họ càng có tình cảm với em trai và đứa con trai duy nhất của em trai mình. Mọi người đều được hưởng lợi từ việc này, nhưng chỉ có vợ hợp pháp của Hứa Quân là Trịnh Bình bị bỏ qua một bên. Trịnh Bình chưa từng đến nhà cũ kể từ khi mâu thuẫn với nhà họ Hứa vì con gái nên bà không biết gì về chuyện đó.
Sau khi Hứa Quân đồng ý sau này sẽ để lại nhà cửa và tài sản cho con trai, Vương Tú Quyên vẫn luôn an phận, tập trung vào con trai. Nhiều năm như vậy, Hứa Quân có thể thuận lợi che giấu, Hứa Quân sống càng ngày càng thoải mái, đã thích ứng với loại cuộc sống này.
Nhưng mà ông ta như thế nào cũng không nghĩ ra, chính mình che giấu nhiều năm như vậy, thế nhưng lại bị vạch trần chỉ vì tấm giấy chứng nhận con một.
Hiện tại Trịnh Bình muốn cùng ông ta phân tài sản, nhưng đồ đạc đã được chia sẵn rồi, ông ta lấy đâu ra những thứ này cho bà?!
Nhưng bây giờ chuyện gì cũng không có.
Trong lòng Hứa Cẩm Vi giật mình, cô mơ hồ có dự cảm xấu, cô co cẳng chạy lên trên lầu, thậm chí dùng tới dị năng.
"Mẹ?"
Cô rón rén mở cửa ra, bởi vì là người có dị năng nên ánh mắt Hứa Cẩm Vi rất tốt, trong bóng tối cô cũng có thể nhìn thấy mọi vật. Cô dè dặt đẩy cửa ra, nhìn thấy trong căn phòng tối đen như mực, Trịnh Bình vẻ mặt ảm đạm đang ngồi ở trên giường, hai mắt trống rỗng vô hồn.
"Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?" Thấy bộ dạng này của Trịnh Bình, Hứa Cẩm Vi sợ tới mức tim cũng vọt lên một cái, cô lập tức bật đèn, bước nhanh chạy tới, nắm chặt tay bà, luôn miệng hỏi thăm.
Ánh đèn đột nhiên sáng lên làm Trịnh Bình híp mắt một cái theo phản xạ có điều kiện, nghe thấy tiếng nói của con gái, ánh mắt tan rã của Trịnh Bình rốt cuộc cũng từ từ có tiêu cự.
"Mẹ...." Vừa mở miệng, thanh âm liền trầm khàn vô vùng, hơn nữa nước mắt cũng không tự chủ rơi xuống.
Hứa Cẩm Vi cầm tay bà bất giác dùng sức: "Mẹ! Mẹ đừng dọa con! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ...." Trịnh Bình há miệng một cái, cuối cùng bà không nhịn được mà ôm con gái, thấp giọng nghẹn ngào lên tiếng.
Bà là thông qua xem mắt mới quen biết Hứa Quân, lần đầu tiên gặp mặt bà liền bị khí chất tao nhã lịch sự của người trí thức quanh người ông ta hấp dẫn, Hứa Quân cũng thích sự dịu dàng, xinh đẹp của bà. Cuộc sống sau khi kết hôn không hoàn mỹ như trong tưởng tượng của bà, thiếu chút lãng mạn và tình cảm dịu dàng, nhưng bà cho rằng bình đạm mới là chân thật, bà nghĩ đó là hạnh phúc, cho rằng mặc dù chồng bà không nói được lời dễ nghe, nhưng ở thời khắc quan trọng vẫn có thể tin tưởng, dựa vào được.
Lúc bà sinh Hứa Cẩm Vi, ông bà cụ nhà họ Hứa vẫn còn sống, thấy bà sinh con gái liền rất thất vọng. Mỗi ngày ồn ào muốn bà bỏ đứa con gái bệnh tật này, sinh thêm cho họ một đứa con trai để nối dõi tông đường. Đoạn thời gian đó bà chịu áp lực rất lớn, mà chồng bà lại nguyện ý cùng bà và con gái chống lại cha mẹ ông ta, bảo vệ hai mẹ con bà, chuyện này làm bà vô cùng cảm động, bà cho rằng, đây chính là người đàn ông rất có trách nhiệm, có thể cho bà tình cảm dịu dàng như vậy.
Sau này, bà từ chức ở nhà chăm sóc con, không có bất kỳ nguồn thu nhập nào, chồng bà cho tới bây giờ cũng chưa từng oán giận qua, về sau Hứa Quân thấy đứa bé dần dần lớn lên, ông ta cảm thấy đứa nhỏ ngủ chung với vợ chồng bà không thích hợp, nên muốn chia giường ngủ, chính ông ta ngủ ở một cái giường nhỏ, để vợ và con gái ngủ giường lớn, cho tới tận bây giờ bà cũng chưa từng nghi ngờ qua, còn tưởng rằng đó là sự quan tâm của chồng.
Đến tận hôm nay, bà vẫn còn nghĩ rằng phần tình cảm này là "yêu thương" chồng dành cho bà, bà chịu khó vì ông ta lo liệu việc nhà giúp chồng dạy con, cho đến tận bây giờ, bà chưa từng nói qua một câu oán hận, bà gánh vác vô điều kiện các yêu cầu và buồn phiền của Hứa Quân.
Bà cho rằng mình làm ông ta chịu uất ức nên bà một mực cố gắng muốn báo đáp phần "dịu dàng" này.
Nhưng mà tới hôm nay, bà mới hiểu được, những thứ mà bà cho là tất cả, gia đình mà bà cho rằng là hoàn mỹ, lại toàn bộ đều là giả dối. Người chồng bà hoàn toàn tin tưởng đến tận bây giờ lại không phải là hình dáng trong tưởng tượng của bà. Là bà quá ngu ngốc, đến giờ cũng không có nghi ngờ sự thật lòng của người đàn ông này, đến tận bây giờ bà đều luôn tự giác vì ông ta mà tìm lý do không chê vào đâu được, đắm chìm trong mộng đẹp giả tạo kia.
Nhưng bây giờ bà đã tỉnh mộng.
Nhiều năm qua, Hứa Quân vẫn luôn chăm sóc cẩn thận đứa "cháu ngoại" của ông ta, thậm chí so sánh với con gái ruột của ông ta còn tốt hơn, bà cũng chỉ nghĩ rằng là quan hệ giữa chị hai và ông ta khá tốt, nghĩ rằng ông ta là người trọng tình cảm, ông ta chỉ đơn thuần là thích đứa cháu ngoại này, bà cũng từng tự trách mình không thể thỏa mãn tâm nguyện của ông ta, sinh cho ông ta một đứa con trai.
Chẳng qua ai có thể ngờ tới? Hứa Dương lại là con ruột của chồng bà!
Chồng bà nhiều năm như vậy thoải mái tiếp nhận áy náy từ bà, hưởng thụ việc bà tự mình đa tình hết mực lấy lòng, ông ta ở nhà như một ông hoàng, một bên khác lại nuôi một người phụ nữ khác và một đứa con trai khác! Hơn nữa quan hệ với nhà họ Hứa còn vô cùng thân thiết, nhìn giống như đó mới là người được nhà họ Hứa cưới hỏi đàng hoàng về nhà không phải là Trịnh Bình bà, mà chính là người đàn bà kia.
Tuổi của Hứa Dương, nhìn tựa hồ còn lớn hơn Hứa Cẩm Vi một tuổi.
Trịnh Bình lập tức tỉnh ngộ, hóa ra nhiều năm qua bà sống như một trò cười.
Giống như muốn phát tiết toàn bộ thống khổ và ủy khuất ra bên ngoài, Trịnh Bình khóc khoảng nửa tiếng mới dừng lại, Hứa Cẩm Vi cảm thấy bả vai cô đã ướt một mảng lớn. Tuy nhiên cô cũng không để ý tới, cô chờ Trịnh Bình bình phục lại từ trong ưu thương mới lại lên tiếng hỏi lần nữa: "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Thanh âm Trịnh Bình ám ách, bà đem chuyện xảy ra hôm nay từ từ nói hết ra.
Hứa Cẩm Vi nghe xong vành mắt sắp nứt ra, nếu Hứa Quân ở đây, cô sợ rằng mình sẽ trực tiếp xông lên hung hăng đánh người đàn ông kia một trận!
Nhân vật chính của quyển tiểu thuyết này là Lục Lâm Lâm, cho nên đối với thân thế nhân vật phụ Hứa Cẩm Vi cũng chỉ nói đơn giản vài câu. Cô nhìn giới thiệu sơ lược của cuốn tiểu thuyết, cảm thấy người cha này quá cặn bã, lại không nghĩ rằng cặn bã còn ở phía sau! Trên dưới nhà họ Hứa liên hiệp lại lừa gạt Trịnh Bình hoàn toàn, con trai Hứa Quân lại giả thành cháu trai, quang minh chính đại được yêu thương, thậm chí còn thừa dịp lễ Tết dẫn tới trước mặt Trịnh Bình. Trịnh Bình không biết lai lịch của đứa trẻ, thật sự xem Hứa Dương như cháu trai, lại còn tặng bao lì xì, tặng quà các thứ. Bây giờ nghĩ lại, thật là lòng dạ ác độc làm người ta buồn nôn!
Chuyện này so với suy nghĩ của cô còn tồi tệ hơn, Trịnh Bình cũng đã phát hiện chân tướng, vậy thì không cần chờ đợi thêm nữa, Hứa Cẩm Vi trầm mặt xuống, cô ngồi chồm hổm xuống để Trịnh Bình nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Mẹ, ly hôn đi."
"Ly hôn, phải, mẹ muốn ly hôn!" Giọng nói của Trịnh Bình vang dội, ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Thấy Trịnh Bình đã hoàn toàn từ bỏ người đàn ông cặn bã kia, Hứa Cẩm Vi cũng yên lòng. Cô trấn an Trịnh Bình một lát, lại quay vào phòng bếp, người là sắt cơm là thép, bất kể thế nào, cơm vẫn phải ăn. Hôm nay tâm tư Trịnh Bình buồn phiền không ổn định, cô cũng không muốn bà nấu cơm, vì vậy tối hôm nay để cô nấu.
Cô sống một mình nhiều năm ở thời mạt thế, tất nhiên là cũng biết nấu cơm, chẳng qua là khi đó nguyên vật liệu vô cùng thiếu thốn, hoàn cảnh cũng hết sức tồi tệ, lấp no bụng mới là việc trọng yếu, nơi nào còn nhớ được vấn đề ngon hay dở, tài nghệ của cô khi đó nhiều nhất là nấu ăn nhuần nhuyễn mà thôi. Nhưng hiện tại đã khác, bởi vì liên quan tới dị năng, tinh thần lực của cô vô cùng mạnh mẽ, chuyện này cũng làm trí nhớ của cô càng tốt hơn, có thể nói là đã gặp qua liền không quên được, cho nên khi cô nấu lại món ăn thịt kho tàu lúc trước Trịnh Bình từng làm qua, nhìn vô cùng hoàn mỹ.
Mặc dù thời gian hạn hẹp, không có xương làm nước canh, nhưng dùng nước dị năng và thịt kho tàu tạo thành nước canh cũng vô cùng ngon miệng.
Thức ăn mỹ vị đối với tâm tình có tác dụng an ủi rất lớn, sau khi Trịnh Bình thưởng thức qua tay nghề của con gái, bà không nhịn được khen ngợi cô mấy câu, hai mẹ con đều yên lặng ăn cơm xong, tâm tình cũng hồi phục rất nhiều.
"Mẹ, mẹ còn mệt nên nghỉ ngơi sớm một chút, chỗ này để con dọn dẹp cho.". Truyện Thám Hiểm
"Được." Trịnh Bình cũng không có từ chối, bà cũng phải dưỡng tinh thần để sau đó còn phải đánh một trận ác liệt.
May mắn tiếp theo là hai ngày cuối tuần, nếu không lấy trạng thái bây giờ của Trịnh Bình, nhất định không làm cơm được.
***************
Hứa Quân cố ý lạnh nhạt Trịnh Bình hai ngày, ông ta cảm thấy đủ rồi, nên mới trở về, Trịnh Bình luôn luôn quan tâm suy nghĩ của ông ta, thái độ lần này của ông ta mạnh mẽ và cứng rắn như vậy, bà chắc hẳn đang bắt đầu luống cuống tay chân, ông ta trở về hạ mình mềm mỏng một chút, bà hẳn sẽ bỏ qua chuyện này chứ? Ông ta cùng Trịnh Bình kết hôn nhiều năm, tất nhiên cũng có không ít lần cãi nhau, nhưng gần như mỗi lần đều là Trịnh Bình nhượng bộ. Về chuyện bày sạp bán hàng, tuy nói Trịnh Bình một mực làm theo ý mình, nhưng về sau cũng xin lỗi ông ta, hơn nữa lúc đó thái độ phản đối của ông ta không quá kịch liệt nên ông ta cho rằng lần này Trịnh Bình cũng sẽ nhượng bộ.
Hứa Quân đường hoàng về nhà, trong nhà so với lúc trước ông ta rời đi cũng không có gì khác nhau, vẫn là dáng vẻ nhỏ bé nhưng ngăn nắp, Trịnh Bình luôn biết cách sắp xếp việc nhà, đây cũng là việc làm ông ta hài lòng một chút.
"Tôi về rồi." Hứa Quân tự vào phòng bếp, Trịnh Bình quả nhiên đang bận rộn ở bên trong, trên đất để rất nhiều hộp cơm bằng nhôm, Hứa Quân nhìn một cái liền nhíu mày lại: "Thế nào lại làm cái này?"
Trịnh Bình không lên tiếng.
Tựa hồ ông ta cảm thấy bản thân quá nghiêm khắc, bèn hơi chậm giọng lại, quyết định hạ mình cho vợ chút xíu ngon ngọt, than thở nói: "Chuyện bán cơm hộp em muốn làm thì làm đi nhưng anh nói trước, nếu thua lỗ thì em tự nghĩ cách bù tiền vào, cũng đừng tìm đến anh đòi tiền."
Động tác trên tay Trịnh Bình dừng một chút, sau đó xoay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông ta, trên mặt không giống như dĩ vãng tràn đầy nụ cười lấy lòng ông ta.
Hứa Quân không có cảm giác, ông ta tự nhận đã nhượng bộ, vì vậy liền quay đầu lại nói: "Chuyện giấy chứng nhận con gái một, em cũng đừng nghĩ nữa, anh có suy nghĩ riêng, chuyện em làm cơm hộp anh cũng không quản nữa, em cũng không cần nắm chặt chuyện này không buông."
Ý tứ, chính là muốn nói, nếu Trịnh Bình còn nhắc lại chuyện giấy chứng nhận con gái một, nghĩa là bà không hiểu chuyện.
Trịnh Bình há miệng muốn nói một cái, dưới cái nhìn soi mói của Hứa Quân, cuối cùng bà cũng không nói câu nào.
Hứa Quân cũng không thèm để ý sự trầm mặc khác thường của bà, ông ta theo lẽ thường ném áo khoác trong tay và trái cây lên trên bàn, ông ta như đại gia đi đến ghế ngồi xuống, phân phó như chuyện đương nhiên: "Anh mang về chút trái cây, em đi rửa một chút, một lát Niếp Niếp về chúng ta cùng ăn cơm."
Lần này vợ không khôn khéo đáp lại giống như mọi lần.
Ông ta còn đang nghi hoặc, liền nghe được âm thanh nhẹ nhàng nhưng kiên định truyền tới từ phòng bếp: "Chúng ta ly hôn đi."
"Em nói cái gì?" Hứa Quân có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình.
"Hứa Quân, chúng ta ly hôn đi." Gương mặt Trịnh Bình lãnh đạm, ngay cả giọng nói cũng sửa lại.
"Tại sao?" Sự việc phát triển bất ngờ làm ông ta hoàn toàn bối rối, ông ta nghĩ không ra, không thể tin nói: "Bởi vì chuyện anh không đồng ý cho em bán cơm hộp? Hay bởi vì chuyện anh không đồng ý làm giấy chứng nhận con gái một? Anh nói cho em biết không phải anh không muốn làm, mà là nhất thời hộ khẩu anh tìm không thấy..."
Thấy ông ta còn ở đây lừa gạt bà, khóe miệng Trịnh Bình hơi câu lên, nhưng trong mắt lại tràn đầy thê lương hoang mang: "Là tìm không được hay không muốn tìm?"
"Đương nhiên là..." Lúc Hứa Quân tiếp xúc với đôi mắt đỏ hoe của Trịnh Bình thì hơi ngừng, trong lòng ông ta mơ hồ có một suy đoán.
Nhưng ông ta lại không dám tin tưởng, chuyện kia ông ta giấu giếm vô cùng tốt, Trịnh Bình là chủ gia đình nếu không bày sạp bán hàng chính là ở nhà nấu cơm, làm sao biết được chuyện này?
Nhìn sắc mặt chồng thay đổi, Trịnh Bình liền đoán được suy nghĩ của ông ta, cũng vì vậy trong lòng bà càng lạnh lẽo thêm mấy phần, bà nhẹ giọng nói: "Sao lại không nói tiếp? Dù sao tôi cũng rất dễ lừa gạt, không phải sao?"
Hứa Quân trợn mắt chỉ tay về phía bà: "Em, em.."
Nhìn đồng hồ, con gái cũng sắp từ tiệm sách về nhà, Trịnh Bình cũng không có ý định vòng vo với Hứa Quân, "Chuyện nên biết tôi đều biết, hôm trước tôi đi một chuyến về nhà cũ, muốn tìm anh hỏi rõ ràng.."
Vừa nghe đến chuyện nhà cũ, trong lòng Hứa Quân nhất thời chìm xuống, tuy nhiên trong lòng ông ta còn tồn một chút may mắn, hy vọng Trịnh Bình cũng chỉ biết chuyện di dời.
"Em nghe anh giải thích, chuyện nhà cũ là cha mẹ anh xây, phá bỏ và di dời đi nơi khác tất nhiên là các chị đều có phần, anh cũng không cố ý muốn lừa gạt em, anh chỉ sợ em không đồng ý..."
Trịnh Bình cười lạnh một tiếng: "Ồ, vậy anh giải thích một chút, tại sao Hứa Yến gọi một người đàn bà xa lạ là em dâu? Hứa Dương lại gọi bà ta là mẹ?"
Hứa Quân như thế nào cũng không nghĩ ra, Trịnh Bình đã phát hiện hai mẹ con Vương Tú Quyên.
"A Bình, người phụ nữ kia là vợ trước của anh, anh cùng cô ta đã ly hôn, cô ta tự phát hiện mình mang thai sau đó mới mang đứa trẻ tới nhờ cậy anh, dù sao cũng là máu thịt trên người anh, anh cũng không thể mặc kệ nó. Anh biết giấu giếm chuyện anh ly hôn là anh sai, nhưng anh yêu em." Hứa Quân còn tính giãy giụa trước khi gục ngã.
"À à." Trịnh Bình giễu cợt cười một tiếng, "Cái anh gọi là yêu, chính là quang minh chính đại đem con trai thành cháu trai, mang nó đến trước mặt tôi? Cái anh gọi là yêu, chính là thỉnh thoảng qua đêm ở bên ngoài? Những đêm anh không ở nhà, anh thực sự ở trường học sao? Một thầy giáo đại học có chuyện gì bận tới mức phải ở qua đêm tại trường? Anh có muốn cùng tôi đi trường học của anh hỏi lãnh đạo của anh một chút không, chế độ trường học của anh rốt cuộc là cái dạng gì?"
Trịnh Bình cũng sẽ không nhượng bộ ông ta, trước kia bà làm người trong cuộc mơ hồ, có lẽ nhìn không rõ, nhưng bây giờ bà đã hoàn toàn thấy rõ người đàn ông dối trá này rồi.
Hứa Quân ngay lập tức bị chặn lại và không nói nên lời.
Cùng Trịnh Bình sinh hoạt vợ chồng nhiều năm như vậy, ông ta tự nhiên cũng có hiểu biết đối với Trịnh Bình, Trịnh Bình chưa bao giờ là một người phụ nữ ngu ngốc, thậm chí còn khá thông minh, ông ta lúc trước không có sợ hãi, bởi vì ông ta biết Trịnh Bình yêu mình nhiều cỡ nào, con người đều có tâm lý may mắn, Trịnh Bình trước tin tưởng ông ta, cho nên ông ta nói cái gì đều cũng không nghi ngờ, thậm chí còn giúp ông ta lấp đầy sơ hở trong lời nói dối để an ủi bản thân.
Chính là hiện tại bà đã tận mắt nhìn thấy, lại giấu cũng không thể giấu, bà còn phải lừa mình dối người nữa sao?
Sau khi phát hiện bí mật mà ông ta giấu diếm, Trịnh Bình trước yêu ông ta bao nhiêu thì hiện tại sẽ có bấy nhiêu hận ông ta.
"Không có chỗ để thương lượng sao?" Nhìn vẻ mặt của Trịnh Bình, Hứa Quân thế nhưng trong lòng cảm thấy có chút không muốn bỏ cuộc, ông ta run rẩy bàn tay, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút vài hơi. trầm giọng nói: "Chính là, hiện tại nhà..."
Trịnh Bình đánh gãy lời ông ta, "Ngôi nhà chúng ta đang ở hiện tại là của tôi, con gái tôi cũng là của tôi. Ngoài ra, tôi còn đi hỏi thăm phương thức bồi thường cho việc phá dỡ ngôi nhà cũ của anh. Hai căn nhà cộng thêm một nghìn tệ, tôi muốn chia một nửa."
Đây là quyết định mà bà và con gái đưa ra sau khi hỏi thăm suốt hai ngày qua. Bà đã không nhận được bất kỳ chỗ tốt nào từ nhà họ Hứa nhiều năm như vậy. Bây giờ bà đã ly hôn, bà không thể rời khỏi nhà mà không nhận được gì. Bà là vợ chính thức và là người lãnh chứng hợp pháp ở đồn cảnh sát, với tư cách là một người vợ hợp pháp đã đăng ký, tổ chức tiệc và nhận được giấy chứng nhận, bà sẽ nhận được phần xứng đáng từ luật pháp quy định, tóm lại -- tuyệt đối không thể tiện nghi Hứa Quân cùng vợ cũ kia của ông ta!
"Cái gì?!" Hứa Quân vừa nghe liền muốn bùng nổ, "Em tâm cũng quá đen đi? Em như thế này không đi cướp đi?"
Ông vốn nghĩ, để mẹ con Trịnh Bình tiếp tục có thể sống ở nơi này, thuận tiện cũng nấu cơm cho ông, dù sao họ cũng là vợ và con gái ruột của ông đã sống với nhau nhiều năm như vậy, mỗi tháng lại cho họ mười mấy đồng phí hỗ trợ, đã xem như tận tình tận nghĩa, tương đối nhân từ và hào phóng.
Nhưng ai nghĩ đến, Trịnh Bình thế nhưng như công phu sư tử ngoạm!
Lúc trước thời điểm ông xuống nông thôn đến vùng núi Hoàn Nam, ở đó cùng vợ trước Vương Tú Quyên kết hôn. Dù không có giấy chứng nhận nhưng ông đã đăng ký tại đồn cảnh sát địa phương và sau đó làm thủ tục ly hôn khi trở về thành phố. Bởi vì năm đó mới đổi mới, lại ở một nơi khác, thủ tục bất chính quy nên hồ sơ cá nhân của Hứa Quân không ký lục lại hôn nhân của ông, điều này khiến ông thành công che giấu nhiều năm như vậy.
Sau đó, Vương Tú Quyên cùng con trai đến đây, Hứa Quân sắp xếp hai mẹ con đến sống ở nhà cũ của Hứa gia. Ngôi nhà cũ của gia đình Hứa là một khoảng sân nhỏ có hai lối vào. Ba chị em họ Hứa lần lượt kết hôn, khi nhị lão của gia đình Hứa qua đời, họ để lại ngôi nhà này cho Hứa Quân. Mặc dù ngôi nhà cũ này có phần đổ nát nhưng tu sửa vẫn có thể sống trong đó. Chồng của chị gái thứ hai của ông là Hứa Yến đã qua đời vì bệnh tật, bà sống một mình cũng gian nan. Hứa Quân đã cho chị gái dọn trở về một mặt là cùng mẹ con Vương Tú Quyên có thể chăm sóc lẫn nhau, mặt khác cũng có thể giúp mình che đậy.
Hứa Yến có mối quan hệ tốt với em trai mình, vì không có con nên bà coi cháu trai như con ruột của mình.
Nhưng khi con trai lớn lên, ông phải làm hộ khẩu để con trai đi học. Khi Hứa Quân đang lo lắng không biết phải làm gì thì ngôi nhà cũ của gia đình Hứa đã được giải tỏa di dời. Ngoài một ngàn đồng tiền ông còn được cấp hai căn nhà đối diện nhau.
Ông ta cũng không chiếm hết lợi ích cho mình, đem chia đều 1.000 đồng tiền cho chị cả và chị gái thứ ba. Trong hai căn hộ còn lại, một căn hộ đưa cho chị thứ hai Hứa Yến, căn hộ còn lại cho Vương Tú Quyên và con trai. Lại tranh thủ việc chuyển nơi ở để thay đổi hộ khẩu, đồng thời dành ra một số tiền để bổ sung hộ khẩu cho con trai. Vì tình cờ hai nhà nằm đối diện nhau nên họ có thể tiếp tục chăm sóc lẫn nhau.
Cách làm của Hứa Quân khiến ba chị em nhà họ Hứa rất hài lòng, họ càng có tình cảm với em trai và đứa con trai duy nhất của em trai mình. Mọi người đều được hưởng lợi từ việc này, nhưng chỉ có vợ hợp pháp của Hứa Quân là Trịnh Bình bị bỏ qua một bên. Trịnh Bình chưa từng đến nhà cũ kể từ khi mâu thuẫn với nhà họ Hứa vì con gái nên bà không biết gì về chuyện đó.
Sau khi Hứa Quân đồng ý sau này sẽ để lại nhà cửa và tài sản cho con trai, Vương Tú Quyên vẫn luôn an phận, tập trung vào con trai. Nhiều năm như vậy, Hứa Quân có thể thuận lợi che giấu, Hứa Quân sống càng ngày càng thoải mái, đã thích ứng với loại cuộc sống này.
Nhưng mà ông ta như thế nào cũng không nghĩ ra, chính mình che giấu nhiều năm như vậy, thế nhưng lại bị vạch trần chỉ vì tấm giấy chứng nhận con một.
Hiện tại Trịnh Bình muốn cùng ông ta phân tài sản, nhưng đồ đạc đã được chia sẵn rồi, ông ta lấy đâu ra những thứ này cho bà?!
Danh sách chương