Sáng sớm hôm sau, Liêu Chí Cương đưa tài xế đến khách sạn đón mấy người Hứa Cẩm Vi đến trường học báo danh.
Khách sạn bao bữa sáng nằm trong nhà hàng ở tầng 1. Bữa sáng bao gồm các món ăn Trung Quốc và phương Tây cũng như rất nhiều trái cây. Mọi người đều ăn rất no, Trịnh Bình còn nếm thử nước đậu xanh, một đặc sản của Bắc Kinh, nhưng hương vị của nó khiến những người lần đầu tiên thử có chút khó chấp nhận.
Sau bữa sáng, họ chất hành lý lớn nhỏ của mình vào Santana với sự giúp đỡ của người phục vụ.
Khi xe đến gần cổng trường đại học Bắc Kinh, có thể thấy có rất nhiều sinh viên tập trung ở cổng. Hầu hết đều là sinh viên năm nhất xách hành lý cùng phụ huynh của bọn họ, cũng có nhiều đàn anh đàn chị phụ trách ra đón tiếp tại cổng.
Nhìn xung quanh, một biển lớn đầy đầu người, càng đến gần, tiếng huyên náo càng rõ ràng.
Tất nhiên, những sinh viên đến báo danh cũng nhìn thấy bốn chiếc xe Santana xếp thành một hàng, những chiếc xe đều được đánh bóng, sáng loáng dưới ánh mặt trời lóe lên rực rỡ của đồng tiền.
Khí phái như vậy, chẳng lẽ có vị lãnh đạo lớn nào đó đến kiểm tra trường học? Trong khi mọi người đang suy đoán thì thấy cửa xe mở ra, bốn tài xế cao lớn bước ra trước. Họ kính cẩn mở cửa sau, sau đó một nhóm người bước xuống xe. Có năm chàng trai và một cô gái, nam thì đẹp trai, nữ thì xinh đẹp, còn lại ba người lớn cũng là người có khí chất tao nhã, trông như những người thuộc một gia đình giàu có.
Nhóm người này nhan sắc thực sự rất cao, dù là cách ăn mặc hay khí chất quanh thân, đều mang đến cho người ta một cảm giác phi thường.
Những người này thật sự là sinh viên mới tới đây báo danh sao? Mọi người không khỏi nghĩ như vậy.
Nhưng sau đó họ nhìn thấy đối phương lấy từ trong xe ra những chiếc túi lớn nhỏ quen thuộc, nhìn qua thì bọn họ cũng là sinh viên năm nhất đến báo danh như họ.
"Lần này học sinh mới thật sự là lợi hại a!" Một đàn anh không khỏi thấp giọng nói.
“Đúng vậy, trong số những người đến báo danh lần này có hai vị thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia. Đề thi năm nay khó như vậy, nhưng bọn họ đã đạt được 704 điểm, chỉ kém điểm tuyệt đối sáu điểm. Thật sự rất đáng sợ!"
Những sinh viên có thể vào đại học Bắc Kinh đương nhiên có thành tích tốt, nhưng Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên thành tích như vậy rất là hiếm. Điểm số của họ đã trực tiếp lập kỷ lục, phỏng chừng sẽ khó có ai có thể vượt qua họ trong cuộc thi tương lai.
“Này, nhắc đến thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học, cô gái và chàng trai bên cạnh trông rất giống ảnh trên báo a…?” Lúc này, có người chú ý tới Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên, vẻ ngoài của hai người quả thực quá xuất sắc, đứng giữa đám người đều có cảm giác như hạc lạc giữa bầy gà, để người khác không chú ý cũng khó.
Mọi người đều sửng sốt, nhanh chóng cẩn thận nhìn qua, rồi đột nhiên kêu lên.
"Wow, đúng là họ! Ôi trời, tôi tưởng ảnh cũng đủ đẹp rồi, không ngờ ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh."
Hứa Cẩm Vi hiện đã gần 18 tuổi, là độ tuổi trưởng thành, chiều cao của cô lại tăng vọt, cao tới 1,7 mét, cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản và mặc một chiếc váy hoa màu vàng nhạt, khiến làn da trắng như tuyết, dưới gấu váy đôi chân dài và thẳng khiến cô trông trẻ trung và xinh đẹp. Hôm qua cô đã nghỉ ngơi đủ, hôm nay tỉnh dậy thì trạng thái rất tốt, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen tuyền, đôi mắt to xinh đẹp sáng ngời như nước, nét mặt rất xinh đẹp và thanh tú. Ai nhìn vào cô cũng sẽ nghĩ cô ấy là một mỹ nhân, hơn nữa, càng nhìn càng thấy đẹp.
Thẩm Lâm Xuyên cũng không kém phần, cậu ấy hiện cao gần 1,82 mét với đôi chân dài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần jean, nhưng chất liệu cao cấp phẳng phui, hoàn toàn khác với những loại vải rẻ tiền mà người khác mặc, càng thể hiện nét anh tuấn, khí chất bất phàm, các đường nét trên khuôn mặt của cậu ấy rất thâm thúy đẹp trai, có cảm giác cực kỳ xâm lược. Thời điểm khi nói chuyện nghiêm túc, cảm giác khó tiếp cận, nhưng khi cậu ấy mỉm cười nói chuyện với Hứa Cẩm Vi bên cạnh, các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai, sắc bén của cậu ấy dường như nhu hòa đi ngay lập tức, hiện ra vài phần thân thiết, ôn nhu.
Thẩm Lâm Hải và Thẩm Lâm Xuyên là anh em cùng cha khác mẹ, ngoại hình đương nhiên khá giống nhau, nhưng khí chất của Thẩm Lâm Hải hoàn toàn khác với Thẩm Lâm Xuyên, đường nét khuôn mặt thanh tú hơn, hơn nữa cậu ta là kiểu anh chàng đẹp trai được nhiều thế hệ sau yêu thích. Tôn Triều Dương tuy hơi béo nhưng trông rất khỏe mạnh và luôn nở nụ cười trên môi, cậu ấy là kiểu con trai khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Trần Lập đeo kính, trông thật nhã nhặn, Diêm Túc trên người cũng có khí chất nghiêm nghị như quân nhân.
Dù sao tóm lại thì, bọn họ lớn lên đều đặc biệt dễ nhìn.
“Ồ, hai thủ khoa này chắc chắn là một cặp phải không?” Sự kết hợp giữa mỹ nam và mỹ nữ nhìn rất bắt mắt, nhìn bọn họ thân cận nói chuyện như thế lập tức đã có người bắt đầu hóng chuyện.
"Có thể! Không phải báo chí đều nói bọn họ học cùng lớp, cùng bàn ở cùng trường sao? Có lẽ bọn họ đã yêu nhau từ lâu rồi!"
Nhưng có người lại nói: “Có lẽ là không, có lẽ họ chỉ là bạn tốt thôi?”
Bạn cùng lớp động viên: “Vậy cậu đi thử xem?”
"Thử thì thử!"
Người lên tiếng là sinh viên năm ba khoa tài chính, lớn lên cũng rất dễ nhìn, nhưng môi mỏng và có nốt ruồi dưới mắt, có chút quá mức diễm lệ và quyến rũ, không giống như Hứa Cẩm Vi nhìn đoan chính, nhưng vẫn là một mỹ nữ rất đặc biệt, đồng thời là cô gái nổi tiếng nhất trường và được nhiều người theo đuổi.
Cô ấy chỉnh lại quần áo một chút, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi về phía Thẩm Lâm Xuyên, giọng ngọt ngào hỏi: “Xin chào, các em là tân sinh viên tới đây báo danh à?”
"Vâng, xin hỏi một chút tân sinh báo danh ở đâu?" Thẩm Lâm Xuyên thấy cô là đàn chị chịu trách nhiệm đón tiếp tân sinh, liền lễ phép hỏi.
Nụ cười trên mặt đàn chị càng đậm hơn: “Ta là đàn chị năm ba của các em, em học khoa nào?”
Thẩm Lâm Xuyên nói: “Tôi học khoa tài chính.”
"Thật trùng hợp? Ta cũng học khoa tài chính!" Nụ cười của đàn chị trở nên ngọt ngào hơn và có chút ngạc nhiên, cô lập tức nói: "Bây giờ ta sẽ đưa em đến văn phòng ghi danh sinh viên năm nhất để báo danh."
"Được, vậy tôi sẽ làm phiền chị."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một đàn anh ở một bên cũng tiến tới nói với Hứa Cẩm Vi: "Người đẹp, em cũng đến báo danh à?"
Hứa Cẩm Vi còn chưa kịp trả lời, Thẩm Lâm Xuyên đã bước sang một bên, đứng trước mặt cô: “Cảm ơn đàn anh quan tâm, nhưng không cần phiền anh, cô ấy ở cùng tôi, lát nữa đi theo đàn chị báo danh là được.”
Việc báo danh của sinh viên năm nhất đều ở một nơi, không cần phải phân chia chuyên ngành nên Hứa Cẩm Vi và Tôn Triều Dương bọn họ chắc chắn có thể báo danh cùng cậu ấy.
"Ừ, vậy được rồi..." Đàn anh vốn muốn nói cái gì khác, dù sao một nữ sinh xinh đẹp như vậy, nếu không tiên thủ hạ vi cường trước, không chừng quá hai ngày sẽ bị người khác lừa đi mất. Tuy nhiên, dưới áp lực từ khí chất mạnh mẽ của Thẩm Lâm Xuyên, học trưởng không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc.
Thật là xui xẻo, nữ sinh xinh đẹp hóa ra lại là hoa đã có chủ!
Sau khi thuyết phục các học trưởng rời đi, Thẩm Lâm Xuyên quay lại nói với Trịnh Bình Tôn Trác, nói bọn họ phải đến văn phòng ghi danh sinh viên năm nhất để báo danh trước, sau khi ghi danh xong sẽ mang hành lý đến ký túc xá, để bọn họ đến đợi trong xe trước, để tránh mang theo nhiều đồ đạc chạy đi chạy lại mệt mỏi vô ích, dù sao khuôn viên trường đại học Bắc Kinh vẫn rất rộng lớn nếu mang nhiều đồ đạc tới lui sẽ mệt mỏi không cần thiết.
"Được, các con đi thôi." Trịnh Bình và Tôn Trác gật đầu đồng ý.
Sau khi giải thích rõ ràng, Thẩm Lâm Xuyên và Hứa Cẩm Vi nhận giấy thông báo nhập học, đi theo đàn chị đến báo danh tại văn phòng ghi danh sinh viên năm nhất.
Nụ cười trên khuôn mặt của đàn chị chịu trách nhiệm dẫn đường đã trở nên cứng ngắc, cô vốn muốn dẫn Thẩm Lâm Xuyên đi dạo quanh trường với lý do làm quen với khuôn viên trường, cô cũng nhân cơ hội trò chuyện với cậu nhiều hơn, lôi kéo quan hệ gần nhau hơn, nhưng lại không nghĩ tới, đột nhiên xuất hiện nhiều bóng đèn như vậy, đặc biệt là cách đối phương bảo vệ Hứa Cẩm Vi vừa rồi, bộ dạng như lão hổ bảo vệ thức ăn của nó, cùng thời điểm bạn trai trước đây của cô ăn dấm giống nhau như đúc, hơn nữa xem ra, bây giờ nói bọn họ không có quan hệ gì với nhau, cô còn không bằng trực tiếp móc mắt mình ra còn hơn...
"Đây là nhà ăn, đây là ký túc xá, đằng kia là khu giảng dạy..." Đàn chị đột nhiên không có tâm tình dẫn mọi người đi một vòng trong khuôn viên trường, giọng nói cũng uể oải, đơn giản chỉ cho bọn họ một phương hướng, rồi mang theo bọn họ đi thẳng đến văn phòng ghi danh sinh viên năm nhất.
"Đây là văn phòng ghi danh sinh viên năm nhất, sau khi hoàn tất thủ tục, các em có thể chuyển hành lý đến khu ký túc xá."
"Vâng, cảm ơn đàn chị."
"Không có việc gì..." Đàn chị chán nản xua tay, sau đó quay người rời đi, vừa nghĩ tới một chút nữa không chừng sẽ bị mấy bạn học cười ngạo!
Nghĩ đến đây, có cảm giác như bầu trời hôm nay có vẻ u ám…
Khi ghi danh, giáo viên phụ trách không khỏi liếc nhìn Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên, khi biết họ là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay. Vào thời điểm này, để khuyến khích và hỗ trợ việc bồi dưỡng nhân tài chất lượng cao, đi học đại học là không cần đóng học phí, nhà nước đã phân bổ một lượng lớn quỹ giáo dục, nhà trường sẽ trợ cấp 23 tệ cho mỗi học sinh, hơn nữa, đồ đạc của trường đều rẻ, 23 tệ nếu tiêu ở bên ngoài cũng không nhiều, nhưng ở trường, nếu tiết kiệm được một ít tiền, thì sinh viên gần như đủ sinh hoạt trong một tháng.
Đối với Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên, hai người thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nhà trường cũng cấp cho họ học bổng trị giá 500 tệ mỗi người, thậm chí ký túc xá còn được bố trí phòng bốn người tốt nhất.
Mặc dù thành tích của Thẩm Lâm Hải cùng Tôn Triều Dương bọn họ không ấn tượng bằng Thẩm Lâm Xuyên và Hứa Cẩm Vi, nhưng họ vẫn tốt hơn nhiều so với các sinh viên bình thường và về cơ bản họ nằm trong số những người giỏi nhất trong chuyên ngành đã chọn. Tỷ lệ trúng tuyển của trường năm nay không cao nên ký túc xá cũng không quá chật chội, phòng 4 người mà họ được phân vào, cũng ở tình trạng tương đối tốt.
Sau khi hoàn tất thủ tục ghi danh và lấy chìa khóa ký túc xá, mấy người Thẩm Lâm Xuyên quay trở lại cổng trường, lấy hành lý xuống xe và vác về ký túc xá của mình.
Mấy người tuy học khác khoa nhưng đều ở cùng một khu ký túc xá nên việc ra vào cửa rất thuận tiện.
Con trai không được phép tùy tiện vào ký túc xá nữ, vì vậy Hứa Cẩm Vi và Trịnh Bình đã mang hành lý lên lầu, để mấy người Thẩm Lâm Xuyên đi lo công việc của họ.
Giường trong ký túc xá đều đã được chỉ định, cạnh giường có dán tên học sinh để tránh trường hợp học sinh tranh cãi giành chỗ tốt. Giường của Hứa Cẩm Vi ở cạnh cửa, không tốt bằng giường bên cửa sổ, nhưng cô thấy nó không quan trọng, dù sao thì đó cũng chỉ là nơi ở tạm thời thôi, nếu thật sự không ở được thì cô có thể thuê một căn nhà ở bên ngoài.
Trịnh Bình giúp cô trải ga trải giường, nhét vali đựng quần áo vào dưới gầm giường, sau đó cất những đồ vật linh tinh còn lại vào tủ cất kỹ.
Trong khi họ đang dọn dẹp, ba cô gái còn lại trong phòng ký túc xá lần lượt đi đến, họ cũng học khoa quản trị kinh doanh, một cô gái hơi mũm mĩm, là người ở Bắc Kinh, cô ấy tên là Lý Giai Giai, là một nữ sinh có nụ cười ngọt ngào và dễ thương, nhin rất dễ làm người khác thích. Hai cô gái còn lại tên là Vương Mẫn và Ngô Xuân Yến, họ đều là những đứa trẻ đến từ vùng núi, trên người đậm chất nông dân thuần phác, ấn tượng đầu tiên của Hứa Cẩm Vi về họ khá tốt.
Khi biết Hứa Cẩm Vi là thủ khoa trong truyền thuyết trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tất cả đều không khỏi cảm thán và kéo Hứa Cẩm Vi hỏi xem cô có phương pháp học tập đặc biệt nào không.
Mọi người đang trò chuyện vui vẻ, không lâu sau, máy BP của Hứa Cẩm Vi reo lên, đây là máy được Lục Cao Hoa tặng cho cô, vào những năm 1980, khi điện thoại di động còn chưa phổ biến, quả thực rất tiện lợi khi sử dụng. Để thuận tiện cho việc liên lạc, mỗi người trong số họ đều được trang bị một máy bp, bằng cách này, các thành viên trong gia đình đều có thể gọi cho họ và để lại tin nhắn hoặc yêu cầu họ gọi lại, v.v..
Một đoạn nội dung ngắn được hiển thị trên màn hình LCD, được gửi bởi Thẩm Lâm Xuyên, bọn họ đã thu dọn đồ đạc xong, hỏi Hứa Cẩm Vi có muốn đi ăn cùng nhau không.
Hứa Cẩm Vi chào bạn cùng phòng rồi cùng Trịnh Bình xuống lầu để hội hợp với mấy người Thẩm Lâm Xuyên.
Không có gì bất ngờ xảy ra, phát hiện Liêu Chí Cương vẫn chưa rời đi, ông ấy mỉm cười và nói: "Hôm qua đã ăn đồ tây, không bằng hôm nay, ta mang các người đi nếm thử món ăn chính thống ở Bắc Kinh?"
Đương nhiên, mọi người sẽ không từ chối, lại cùng Liêu Chí Cương rời khỏi trường bằng ô tô.
Khách sạn bao bữa sáng nằm trong nhà hàng ở tầng 1. Bữa sáng bao gồm các món ăn Trung Quốc và phương Tây cũng như rất nhiều trái cây. Mọi người đều ăn rất no, Trịnh Bình còn nếm thử nước đậu xanh, một đặc sản của Bắc Kinh, nhưng hương vị của nó khiến những người lần đầu tiên thử có chút khó chấp nhận.
Sau bữa sáng, họ chất hành lý lớn nhỏ của mình vào Santana với sự giúp đỡ của người phục vụ.
Khi xe đến gần cổng trường đại học Bắc Kinh, có thể thấy có rất nhiều sinh viên tập trung ở cổng. Hầu hết đều là sinh viên năm nhất xách hành lý cùng phụ huynh của bọn họ, cũng có nhiều đàn anh đàn chị phụ trách ra đón tiếp tại cổng.
Nhìn xung quanh, một biển lớn đầy đầu người, càng đến gần, tiếng huyên náo càng rõ ràng.
Tất nhiên, những sinh viên đến báo danh cũng nhìn thấy bốn chiếc xe Santana xếp thành một hàng, những chiếc xe đều được đánh bóng, sáng loáng dưới ánh mặt trời lóe lên rực rỡ của đồng tiền.
Khí phái như vậy, chẳng lẽ có vị lãnh đạo lớn nào đó đến kiểm tra trường học? Trong khi mọi người đang suy đoán thì thấy cửa xe mở ra, bốn tài xế cao lớn bước ra trước. Họ kính cẩn mở cửa sau, sau đó một nhóm người bước xuống xe. Có năm chàng trai và một cô gái, nam thì đẹp trai, nữ thì xinh đẹp, còn lại ba người lớn cũng là người có khí chất tao nhã, trông như những người thuộc một gia đình giàu có.
Nhóm người này nhan sắc thực sự rất cao, dù là cách ăn mặc hay khí chất quanh thân, đều mang đến cho người ta một cảm giác phi thường.
Những người này thật sự là sinh viên mới tới đây báo danh sao? Mọi người không khỏi nghĩ như vậy.
Nhưng sau đó họ nhìn thấy đối phương lấy từ trong xe ra những chiếc túi lớn nhỏ quen thuộc, nhìn qua thì bọn họ cũng là sinh viên năm nhất đến báo danh như họ.
"Lần này học sinh mới thật sự là lợi hại a!" Một đàn anh không khỏi thấp giọng nói.
“Đúng vậy, trong số những người đến báo danh lần này có hai vị thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia. Đề thi năm nay khó như vậy, nhưng bọn họ đã đạt được 704 điểm, chỉ kém điểm tuyệt đối sáu điểm. Thật sự rất đáng sợ!"
Những sinh viên có thể vào đại học Bắc Kinh đương nhiên có thành tích tốt, nhưng Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên thành tích như vậy rất là hiếm. Điểm số của họ đã trực tiếp lập kỷ lục, phỏng chừng sẽ khó có ai có thể vượt qua họ trong cuộc thi tương lai.
“Này, nhắc đến thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học, cô gái và chàng trai bên cạnh trông rất giống ảnh trên báo a…?” Lúc này, có người chú ý tới Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên, vẻ ngoài của hai người quả thực quá xuất sắc, đứng giữa đám người đều có cảm giác như hạc lạc giữa bầy gà, để người khác không chú ý cũng khó.
Mọi người đều sửng sốt, nhanh chóng cẩn thận nhìn qua, rồi đột nhiên kêu lên.
"Wow, đúng là họ! Ôi trời, tôi tưởng ảnh cũng đủ đẹp rồi, không ngờ ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh."
Hứa Cẩm Vi hiện đã gần 18 tuổi, là độ tuổi trưởng thành, chiều cao của cô lại tăng vọt, cao tới 1,7 mét, cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản và mặc một chiếc váy hoa màu vàng nhạt, khiến làn da trắng như tuyết, dưới gấu váy đôi chân dài và thẳng khiến cô trông trẻ trung và xinh đẹp. Hôm qua cô đã nghỉ ngơi đủ, hôm nay tỉnh dậy thì trạng thái rất tốt, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen tuyền, đôi mắt to xinh đẹp sáng ngời như nước, nét mặt rất xinh đẹp và thanh tú. Ai nhìn vào cô cũng sẽ nghĩ cô ấy là một mỹ nhân, hơn nữa, càng nhìn càng thấy đẹp.
Thẩm Lâm Xuyên cũng không kém phần, cậu ấy hiện cao gần 1,82 mét với đôi chân dài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần jean, nhưng chất liệu cao cấp phẳng phui, hoàn toàn khác với những loại vải rẻ tiền mà người khác mặc, càng thể hiện nét anh tuấn, khí chất bất phàm, các đường nét trên khuôn mặt của cậu ấy rất thâm thúy đẹp trai, có cảm giác cực kỳ xâm lược. Thời điểm khi nói chuyện nghiêm túc, cảm giác khó tiếp cận, nhưng khi cậu ấy mỉm cười nói chuyện với Hứa Cẩm Vi bên cạnh, các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai, sắc bén của cậu ấy dường như nhu hòa đi ngay lập tức, hiện ra vài phần thân thiết, ôn nhu.
Thẩm Lâm Hải và Thẩm Lâm Xuyên là anh em cùng cha khác mẹ, ngoại hình đương nhiên khá giống nhau, nhưng khí chất của Thẩm Lâm Hải hoàn toàn khác với Thẩm Lâm Xuyên, đường nét khuôn mặt thanh tú hơn, hơn nữa cậu ta là kiểu anh chàng đẹp trai được nhiều thế hệ sau yêu thích. Tôn Triều Dương tuy hơi béo nhưng trông rất khỏe mạnh và luôn nở nụ cười trên môi, cậu ấy là kiểu con trai khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Trần Lập đeo kính, trông thật nhã nhặn, Diêm Túc trên người cũng có khí chất nghiêm nghị như quân nhân.
Dù sao tóm lại thì, bọn họ lớn lên đều đặc biệt dễ nhìn.
“Ồ, hai thủ khoa này chắc chắn là một cặp phải không?” Sự kết hợp giữa mỹ nam và mỹ nữ nhìn rất bắt mắt, nhìn bọn họ thân cận nói chuyện như thế lập tức đã có người bắt đầu hóng chuyện.
"Có thể! Không phải báo chí đều nói bọn họ học cùng lớp, cùng bàn ở cùng trường sao? Có lẽ bọn họ đã yêu nhau từ lâu rồi!"
Nhưng có người lại nói: “Có lẽ là không, có lẽ họ chỉ là bạn tốt thôi?”
Bạn cùng lớp động viên: “Vậy cậu đi thử xem?”
"Thử thì thử!"
Người lên tiếng là sinh viên năm ba khoa tài chính, lớn lên cũng rất dễ nhìn, nhưng môi mỏng và có nốt ruồi dưới mắt, có chút quá mức diễm lệ và quyến rũ, không giống như Hứa Cẩm Vi nhìn đoan chính, nhưng vẫn là một mỹ nữ rất đặc biệt, đồng thời là cô gái nổi tiếng nhất trường và được nhiều người theo đuổi.
Cô ấy chỉnh lại quần áo một chút, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi về phía Thẩm Lâm Xuyên, giọng ngọt ngào hỏi: “Xin chào, các em là tân sinh viên tới đây báo danh à?”
"Vâng, xin hỏi một chút tân sinh báo danh ở đâu?" Thẩm Lâm Xuyên thấy cô là đàn chị chịu trách nhiệm đón tiếp tân sinh, liền lễ phép hỏi.
Nụ cười trên mặt đàn chị càng đậm hơn: “Ta là đàn chị năm ba của các em, em học khoa nào?”
Thẩm Lâm Xuyên nói: “Tôi học khoa tài chính.”
"Thật trùng hợp? Ta cũng học khoa tài chính!" Nụ cười của đàn chị trở nên ngọt ngào hơn và có chút ngạc nhiên, cô lập tức nói: "Bây giờ ta sẽ đưa em đến văn phòng ghi danh sinh viên năm nhất để báo danh."
"Được, vậy tôi sẽ làm phiền chị."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một đàn anh ở một bên cũng tiến tới nói với Hứa Cẩm Vi: "Người đẹp, em cũng đến báo danh à?"
Hứa Cẩm Vi còn chưa kịp trả lời, Thẩm Lâm Xuyên đã bước sang một bên, đứng trước mặt cô: “Cảm ơn đàn anh quan tâm, nhưng không cần phiền anh, cô ấy ở cùng tôi, lát nữa đi theo đàn chị báo danh là được.”
Việc báo danh của sinh viên năm nhất đều ở một nơi, không cần phải phân chia chuyên ngành nên Hứa Cẩm Vi và Tôn Triều Dương bọn họ chắc chắn có thể báo danh cùng cậu ấy.
"Ừ, vậy được rồi..." Đàn anh vốn muốn nói cái gì khác, dù sao một nữ sinh xinh đẹp như vậy, nếu không tiên thủ hạ vi cường trước, không chừng quá hai ngày sẽ bị người khác lừa đi mất. Tuy nhiên, dưới áp lực từ khí chất mạnh mẽ của Thẩm Lâm Xuyên, học trưởng không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc.
Thật là xui xẻo, nữ sinh xinh đẹp hóa ra lại là hoa đã có chủ!
Sau khi thuyết phục các học trưởng rời đi, Thẩm Lâm Xuyên quay lại nói với Trịnh Bình Tôn Trác, nói bọn họ phải đến văn phòng ghi danh sinh viên năm nhất để báo danh trước, sau khi ghi danh xong sẽ mang hành lý đến ký túc xá, để bọn họ đến đợi trong xe trước, để tránh mang theo nhiều đồ đạc chạy đi chạy lại mệt mỏi vô ích, dù sao khuôn viên trường đại học Bắc Kinh vẫn rất rộng lớn nếu mang nhiều đồ đạc tới lui sẽ mệt mỏi không cần thiết.
"Được, các con đi thôi." Trịnh Bình và Tôn Trác gật đầu đồng ý.
Sau khi giải thích rõ ràng, Thẩm Lâm Xuyên và Hứa Cẩm Vi nhận giấy thông báo nhập học, đi theo đàn chị đến báo danh tại văn phòng ghi danh sinh viên năm nhất.
Nụ cười trên khuôn mặt của đàn chị chịu trách nhiệm dẫn đường đã trở nên cứng ngắc, cô vốn muốn dẫn Thẩm Lâm Xuyên đi dạo quanh trường với lý do làm quen với khuôn viên trường, cô cũng nhân cơ hội trò chuyện với cậu nhiều hơn, lôi kéo quan hệ gần nhau hơn, nhưng lại không nghĩ tới, đột nhiên xuất hiện nhiều bóng đèn như vậy, đặc biệt là cách đối phương bảo vệ Hứa Cẩm Vi vừa rồi, bộ dạng như lão hổ bảo vệ thức ăn của nó, cùng thời điểm bạn trai trước đây của cô ăn dấm giống nhau như đúc, hơn nữa xem ra, bây giờ nói bọn họ không có quan hệ gì với nhau, cô còn không bằng trực tiếp móc mắt mình ra còn hơn...
"Đây là nhà ăn, đây là ký túc xá, đằng kia là khu giảng dạy..." Đàn chị đột nhiên không có tâm tình dẫn mọi người đi một vòng trong khuôn viên trường, giọng nói cũng uể oải, đơn giản chỉ cho bọn họ một phương hướng, rồi mang theo bọn họ đi thẳng đến văn phòng ghi danh sinh viên năm nhất.
"Đây là văn phòng ghi danh sinh viên năm nhất, sau khi hoàn tất thủ tục, các em có thể chuyển hành lý đến khu ký túc xá."
"Vâng, cảm ơn đàn chị."
"Không có việc gì..." Đàn chị chán nản xua tay, sau đó quay người rời đi, vừa nghĩ tới một chút nữa không chừng sẽ bị mấy bạn học cười ngạo!
Nghĩ đến đây, có cảm giác như bầu trời hôm nay có vẻ u ám…
Khi ghi danh, giáo viên phụ trách không khỏi liếc nhìn Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên, khi biết họ là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay. Vào thời điểm này, để khuyến khích và hỗ trợ việc bồi dưỡng nhân tài chất lượng cao, đi học đại học là không cần đóng học phí, nhà nước đã phân bổ một lượng lớn quỹ giáo dục, nhà trường sẽ trợ cấp 23 tệ cho mỗi học sinh, hơn nữa, đồ đạc của trường đều rẻ, 23 tệ nếu tiêu ở bên ngoài cũng không nhiều, nhưng ở trường, nếu tiết kiệm được một ít tiền, thì sinh viên gần như đủ sinh hoạt trong một tháng.
Đối với Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên, hai người thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nhà trường cũng cấp cho họ học bổng trị giá 500 tệ mỗi người, thậm chí ký túc xá còn được bố trí phòng bốn người tốt nhất.
Mặc dù thành tích của Thẩm Lâm Hải cùng Tôn Triều Dương bọn họ không ấn tượng bằng Thẩm Lâm Xuyên và Hứa Cẩm Vi, nhưng họ vẫn tốt hơn nhiều so với các sinh viên bình thường và về cơ bản họ nằm trong số những người giỏi nhất trong chuyên ngành đã chọn. Tỷ lệ trúng tuyển của trường năm nay không cao nên ký túc xá cũng không quá chật chội, phòng 4 người mà họ được phân vào, cũng ở tình trạng tương đối tốt.
Sau khi hoàn tất thủ tục ghi danh và lấy chìa khóa ký túc xá, mấy người Thẩm Lâm Xuyên quay trở lại cổng trường, lấy hành lý xuống xe và vác về ký túc xá của mình.
Mấy người tuy học khác khoa nhưng đều ở cùng một khu ký túc xá nên việc ra vào cửa rất thuận tiện.
Con trai không được phép tùy tiện vào ký túc xá nữ, vì vậy Hứa Cẩm Vi và Trịnh Bình đã mang hành lý lên lầu, để mấy người Thẩm Lâm Xuyên đi lo công việc của họ.
Giường trong ký túc xá đều đã được chỉ định, cạnh giường có dán tên học sinh để tránh trường hợp học sinh tranh cãi giành chỗ tốt. Giường của Hứa Cẩm Vi ở cạnh cửa, không tốt bằng giường bên cửa sổ, nhưng cô thấy nó không quan trọng, dù sao thì đó cũng chỉ là nơi ở tạm thời thôi, nếu thật sự không ở được thì cô có thể thuê một căn nhà ở bên ngoài.
Trịnh Bình giúp cô trải ga trải giường, nhét vali đựng quần áo vào dưới gầm giường, sau đó cất những đồ vật linh tinh còn lại vào tủ cất kỹ.
Trong khi họ đang dọn dẹp, ba cô gái còn lại trong phòng ký túc xá lần lượt đi đến, họ cũng học khoa quản trị kinh doanh, một cô gái hơi mũm mĩm, là người ở Bắc Kinh, cô ấy tên là Lý Giai Giai, là một nữ sinh có nụ cười ngọt ngào và dễ thương, nhin rất dễ làm người khác thích. Hai cô gái còn lại tên là Vương Mẫn và Ngô Xuân Yến, họ đều là những đứa trẻ đến từ vùng núi, trên người đậm chất nông dân thuần phác, ấn tượng đầu tiên của Hứa Cẩm Vi về họ khá tốt.
Khi biết Hứa Cẩm Vi là thủ khoa trong truyền thuyết trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tất cả đều không khỏi cảm thán và kéo Hứa Cẩm Vi hỏi xem cô có phương pháp học tập đặc biệt nào không.
Mọi người đang trò chuyện vui vẻ, không lâu sau, máy BP của Hứa Cẩm Vi reo lên, đây là máy được Lục Cao Hoa tặng cho cô, vào những năm 1980, khi điện thoại di động còn chưa phổ biến, quả thực rất tiện lợi khi sử dụng. Để thuận tiện cho việc liên lạc, mỗi người trong số họ đều được trang bị một máy bp, bằng cách này, các thành viên trong gia đình đều có thể gọi cho họ và để lại tin nhắn hoặc yêu cầu họ gọi lại, v.v..
Một đoạn nội dung ngắn được hiển thị trên màn hình LCD, được gửi bởi Thẩm Lâm Xuyên, bọn họ đã thu dọn đồ đạc xong, hỏi Hứa Cẩm Vi có muốn đi ăn cùng nhau không.
Hứa Cẩm Vi chào bạn cùng phòng rồi cùng Trịnh Bình xuống lầu để hội hợp với mấy người Thẩm Lâm Xuyên.
Không có gì bất ngờ xảy ra, phát hiện Liêu Chí Cương vẫn chưa rời đi, ông ấy mỉm cười và nói: "Hôm qua đã ăn đồ tây, không bằng hôm nay, ta mang các người đi nếm thử món ăn chính thống ở Bắc Kinh?"
Đương nhiên, mọi người sẽ không từ chối, lại cùng Liêu Chí Cương rời khỏi trường bằng ô tô.
Danh sách chương