Không phải tám mươi phần trăm muốn vàng thì nó đã là vàng đâu!Không nói đến chuyện cô gái này có công phu sư tử ngoạm gì đó nhưng ông cháu nhà họ Vệ cũng không tiện lấy ra đưa cho người ta, kể cả có thể lấy ra được thì dựa vào cái gì mà bọn họ phải đưa cho cô ta?Dựa vào dáng người gầy gò xấu xí của cô ta sao? Hay là dựa vào kiểu vừa đến đã bày ra bộ mặt ghét bỏ nhưng lại không che giấu được sự tham lam của cô ta?Chỉ có cô ta không muốn thế sao, hầu hết người bình thường đều không muốn thế.

Đáng tiếc bản thân cô gái này không ý thức được điều này, ở trước mặt Vệ Thành và người cô họ thì rất kiêu ngạo như là cao hơn bọn họ một bậc, lúc nhìn người thì ánh mắt cũng hướng lên trời, lộ ra hai lỗ mũi.

Thái dương người cô họ co rút lại, suýt nữa trực tiếp nổi trận lôi đình mà đuổi cô ta cút đi.

Nhưng ngẫm lại đây là đang vì nể mặt cháu trai, tình huống của nhà chú họ đặc biệt, không tiện gây loạn nên bà ấy mới nhẫn nại đè xuống ý nghĩ muốn đánh bản mặt dày của cô gái kia.

“Chờ một chút, cô đừng nói đến những thứ đó vội, đầu tiên phải nói tại sao lần trước gặp cô với lần gặp này lại không giống nhau?”Đừng tưởng rằng bà ấy bị mù, lúc trước so với bây giờ, cô gái này rõ ràng lùn hơn và gầy hơn không ít.

Lúc này mới qua bao lâu, một ngày cũng không thể như này chứ?Con người đột nhiên thay đổi.


Cô gái kia dừng lại, bản thân mình không tự trả lời mà theo bản năng nhìn về phía bà mối.

Bà mối mệt mỏi, thầm nghĩ lúc này cô mới biết tìm đến tôi à, vừa rồi vào cửa cô còn tự mình làm chủ, chưa từng thấy người nào kiến thức hạn hẹp giống cô, thật sự không biết lý lẽ, nghe thấy vậy trên mặt bà ta dần nóng lên.

Nhưng mà ai bảo đây là công việc của mình chứ, bà ta lấy một phần quà tạ ơn không phải dễ dàng hơn sao.

Trong lòng bà mối tuy bất mãn nhưng trên mặt lại không để lộ ra chút nào, lập tức đứng trước, thay mặt cô gái cười nói: "Sao lại không giống nhau, không phải đều là một cái mũi với hai con mắt sao, trước đó bà thấy cô ta là lúc gió trời có hơi lạnh, trang phục mà cô gái nhỏ mặc có lớn hơn một chút, giày cũng cao hơn một chút mới nhìn không giống bây giờ.

"Nói như vậy cũng không sai, nhưng thực hư thế nào, chỉ cần có đầu óc ngẫm lại là sẽ hiểu.

Cô họ trừng mắt, không ngờ lúc trước người ta đưa người giả trang để lừa bà ấy.

Nhưng bà ta gạt người tốt xấu gì cũng nên gạt thêm một chút, chờ đến khi thuận lợi thành công thì hẵng vạch trần, kết quả thì sao?Khá lắm, hiện giờ tới cửa gặp nhau ngay cả người thay thế cũng không có mà cũng hiên ngang tới, đây là muốn biến bọn họ trở thành kẻ ngốc dễ lừa hay là nghĩ nhà họ Vệ chắc chắn đang không tốt vội vàng muốn kết hôn, cho nên cái thể loại hôi thối gì cũng có thể được?Tôi nhổ vào, diễn xiếc cái gì vậy.

Chắc chắn phải chia tay.

Nhưng gia đình cô gái lại không vui, còn muốn chuyển căn phòng đã nhìn trúng cho em trai càng nhanh càng tốt, để cho cậu ta có thể lấy một người vợ vừa ý.

Hơn nữa nhà họ Vệ bây giờ là tình huống thế nào đừng tưởng rằng cô ta không biết, hiện giờ ngoại trừ cô ta nguyện ý nể tình vì nhà ở mà gả tới đây thì xem còn ai dám đi đến bãi nước đục này của bọn họ.

Chỉ có như vậy, họ còn có lựa chọn nào khác?Cô gái kia nghĩ như vậy cũng không kiêng kỵ mà nói ra làm cho bà mai muốn ngăn cản cũng không kịp.

Khi điều quan trọng đã nói xong cô ta còn dương dương đắc ý nói với bà cô họ: "Chuyện này có được hay không, bà nói xem.


" Sau đó dùng vẻ mặt tự tin nhìn về phía Vệ Thành ở bên cạnh: "Anh nói đi.

" Giống như chắc chắn anh sẽ đáp ứng.

Ai ngờ Vệ Thành ngay cả mở miệng cũng lười mở, khoát tay áo rồi xoay người vào phòng, vừa nhìn đã biết toàn quyền giao cho người cô họ xử lý.

Cô họ có ý gì thì vừa rồi bà ấy cũng đã biểu lộ ra.

Bà ấy chướng mắt cô gái này, lần gặp nhau này cứ như vậy đi, còn nhiều cô gái nhỏ của các nhà khác, không thiếu cái loại ‘oai qua liệt tảo’ thế này.

(Chú thích: oai qua liệt tảo (歪瓜裂枣): ý chỉ những người hình dạng kỳ cục, xấu xí.

)Cuối cùng bà mối bất đắc dĩ lắc đầu, kéo cô gái đang khiếp sợ rời đi.

Cô họ tự trách mình làm việc không tới nơi tới chốn, tự nhiên lại tìm một người xấu như vậy.


Lần này coi như xong, lần sau người chọn nhất định phải tỉ mỉ một chút.

Ôm tâm tư như vậy, hành động của bà ấy rất nhanh chóng, sáng sớm hôm sau lại có tin, nói là tìm được một người không tồi.

Nhưng lần này không gặp mặt ở nhà mà để sau khi Vệ Thành tan tầm sẽ đi đến quán trà nào đó gặp cô gái đó một lần.

Có được hay không thì bọn họ thấy rồi nói sau.

Vệ Thành: “! ”"Tới quán trà?"Nhạc Hỷ ở trên bàn điểm tâm nghe được mẹ kế để cho cô hôm nay qua đây một chuyến, trong lòng không khỏi sinh lòng khó hiểu.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện