Nhạc Hỷ đón ánh hoàng hôn còn sót lại của ngày hôm nay, quay trở về nhà máy sản xuất vật dụng số bốn.

Còn chưa về tới cửa mà từ xa xa đã nhìn thấy khá nhiều người đứng tụ tập ở đó.

Cô cẩn thận nhìn lại, phát hiện hầu hết đều là những cô gái trẻ, trong lòng không khỏi cảm thấy tò mò liền nhanh chân chạy qua xem.

Chú bảo vệ thấy cô đến gần thì lập tức vẫy tay với cô rồi hét lớn: “Bé con ơi, ẹm của em vừa nhắc tới em xong, mau về nhà nhanh đi.

” Nhạc Hỷ: “! ” Bé con cái quần, tên của cô lại không phải là bé con.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu của Nhạc Hỷ, lại nhìn thấy ánh mắt tràn đầy trìu mến của bác bảo vệ, bước chân không khỏi dừng lại một giây.

Mấy cô gái trẻ đang chặn cổng lập tức nhìn sang, ánh mắt thăm dò chiếu thẳng vào người cô như đèn pha ô tô, trong miệng còn không ngừng thì thầm to nhỏ.

“Có phải là cô ấy không?” “Chắc là không phải đi.


”“Không nghe thấy ban nãy chú bảo vệ gọi cô ấy là bé con à.

”“Tôi nhất định phải xem thử xem cái cô Nhạc Hỷ này tốt như thế nào mà anh Phong cứ nhất định chọn cô ấy mà không phải chúng ta!” “…”Nhạc Hỷ dỏng tai lên nghe xong, đại khái cũng hiểu được là chuyện gì đang xảy ra rồi.

Trong chốc lát một loạt chấm đen hiện lên trên trán cô, giống hệt một đàn quạ bay qua đầu vậy.

Trời đậu, hóa ra là dư âm của đối tượng xem mắt lần trước, đây đúng thật là phiền phức không rủ mà tới!Đồng chí Nhạc Thuận quả nhiên là dự liệu như thần, bây giờ Nhạc Hỷ cô không khác nào như cá nằm trên thớt chờ người ta đến chặt chém rồi.

Nhạc Hỷ quay đầu lại nhanh chóng nói cảm ơn với chú bảo vệ rồi lập tức về nhà ăn cơm.

Cứ như vậy, cô lọt vào tầm mắt của nhóm nữ sinh, vội vàng leo lên tầng về nhà, kể chuyện này cho ba người trong nhà nghe.

Nhạc Thuận và Uông Hồng Anh nói là bọn họ đã biết rồi, chú bảo vệ giúp cô vừa nãy cũng đã nhắc trước cho hai người họ biết rồi.


Mà Nhạc Nhạc vẫn còn là một đứa trẻ, cậu bé đang làm bài tập trong một căn phòng nhỏ, đối với mấy chuyện này không hề có chút quan tâm nào, người trong nhà cũng không kể cho cậu bé nghe.

Nhạc Hỷ cảm thấy rất bất lực: “Thật ra chả liên quan gì đến con cả, đấy là nghiệp do anh ta tạo nên, hay là chúng ta báo cảnh sát đi, mấy cô gái đó làm đến mức này cũng coi như là quấy nhiễu dân thường rồi.

” Nhạc Hỷ vừa nói xong, bên dưới lầu đã truyền đến một trận náo loạn.

Cô lập tức chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, xung quanh cũng có rất nhiều người đến mở cửa sổ xem xét tình hình.

Chỉ thấy từ chỗ cổng ở phía xa xa có mấy đồng chí công an mặc đồng phục màu xanh, sau khi hỏi lai lịch từng cô gái ở đó, không bao lâu sau đã đem bọn họ về đồn rồi, cuối cùng khu nhà cũng được một lúc an tĩnh.

Mẹ kế nhìn thấy cảnh thấy thì được một trận vui mừng, nói bà ấy đã báo công an từ lâu rồi, mới nãy công an chưa tới kịp nên mới để Nhạc Hỷ nhìn thấy một cảnh đó.

Nhưng Nhạc Hỷ cảm thấy cách này không giải quyết triệt để được vấn đề của họ, cô đang nghĩ đến hay là lần sau bọn họ đến cô sẽ đi gặp bọn họ, sau đó làm theo kế hoạch lần trước Nhạc Thuận nói, kéo “tấm bình phong” Vệ Thành ra làm lá chắn, dứt khoát giải quyết cho xong chuyện lần này.

Nhạc Thuận đã bỏ qua vấn đề này, bắt đầu hỏi cô về kết quả của buổi xem mắt ngày hôm nay.

Mẹ kế cũng căng thẳng nhìn qua, nói: “Không phải chỉ là tạo hiện trường giả thôi sao? Có chuyện gì thú vị để kể chứ.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện