Bên này, Tạ Quỳnh và Triệu Duy Thành còn chưa kịp nói gì, Huệ Uyển Thiến đang ngồi một bên nghe xong những lời của chồng đã không chịu nổi nữa, không chút khách khí trách mắng: "Cái thói cục cằn, anh được nước làm tới rồi đấy, người ta chuẩn bị kế hoạch kinh doanh lâu như vậy, còn đặc biệt đến tận cửa thăm hỏi anh, anh nhìn còn chưa nhìn đã từ chối, đâu có cái lý đó, có biết lễ phép là gì không."
Chị ta trực tiếp cầm lấy bản kế hoạch trong tay Tạ Quỳnh, lật một trang đặt trước mặt Mai Lợi Dân: "Anh xem kỹ từng chữ một cho em, không được qua loa."
Mai Lợi Dân nhìn về phía cặp vợ chồng đang ngồi đối diện, nhất thời không biết nói gì, ngượng ngùng gãi gãi mặt, đành ngoan ngoãn cúi đầu chăm chú xem.
Tạ Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười biết ơn với Huệ Uyển Thiến.
Mai Lợi Dân dù sao cũng coi như là trưởng bối của bọn họ, nếu không có Huệ Uyển Thiến đứng ra nói, Tạ Quỳnh và Triệu Duy Thành thật sự khó mà ép buộc.
Mắng cũng đã mắng xong, Huệ Uyển Thiến dịu giọng giải thích: "Hai đứa cũng đừng để ý nhé, từ khi anh ấy nghỉ việc ở nhà máy cơ khí, tâm lý vẫn không được tốt lắm."
Huệ Uyển Thiến đã tạo bậc thang, Tạ Quỳnh cũng thuận nước đẩy thuyền, chủ động nói: "Đúng là em mới bắt đầu kinh doanh, cũng chưa có kinh nghiệm, anh cả không tin tưởng bọn em cũng dễ hiểu ạ."
Mai Lợi Dân nể mặt vợ nên định xem qua loa cho xong nhiệm vụ, ai ngờ vừa đọc vài câu trang đầu tiên của bản kế hoạch đã bị cuốn hút. Bản kế hoạch kinh doanh này của Tạ Quỳnh được viết rất tâm huyết, súc tích, đi vào thực tế, không có chút nội dung nào không thiết thực, thậm chí còn xuất sắc hơn cả bản kế hoạch ngoại thương mà anh ta từng làm. Kế hoạch cho ba năm tới của công ty cũng đã được lên trước.
Thời gian trôi qua từng chút một, khi anh ta đang xem, Huệ Uyển Thiến cố gắng tìm chủ đề để trò chuyện với hai vợ chồng. Lật đến trang cuối cùng, đúng lúc cả ba người đều nghĩ anh ta sắp xong thì Mai Lợi Dân đột nhiên đứng dậy, vào thư phòng lấy giấy bút ra, đối chiếu với bản kế hoạch của Tạ Quỳnh và bắt đầu viết trên giấy.
Trong lúc trò chuyện, Tạ Quỳnh và Triệu Duy Thành cũng lén lút quan sát Mai Lợi Dân, vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của anh ta, cảm thấy đã thành công một nửa.
Quả nhiên, không lâu sau, tiếng bút dừng lại, Mai Lợi Dân đặt bút máy xuống, nhìn Tạ Quỳnh, nhẹ giọng nói: "Một bản kế hoạch kinh doanh rất xuất sắc, anh xem rất tâm đắc, cũng muốn tham gia vào đội của em."
Tạ Quỳnh chớp chớp mắt, cuối cùng cũng thả lỏng và mỉm cười: "Thật tốt quá!"
Mai Lợi Dân vội vàng ngắt lời: "Trước đừng vội mừng, nghe điều kiện của anh rồi hãy quyết định. Anh muốn làm quản lý đồng thời cũng là đối tác của em, không nhận lương, chúng ta chia theo tỷ lệ ba bảy, em bảy anh ba, sao hả?"
Anh ta đã chừa đường lui, ban đầu muốn đề nghị chia sáu bốn, nhưng sau đó nghĩ lại thấy Tạ Quỳnh chắc chắn sẽ không đồng ý, ba bảy chắc là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
Như vậy, Tạ Quỳnh tuy vẫn là người nắm quyền lớn nhất trong công ty, nhưng lại không phải là người chủ duy nhất.
Đề nghị của Mai Lợi Dân có lợi và có hại. Nếu cô đồng ý, anh ta chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ hơn để mang lại lợi ích cho công ty, sự nhiệt tình và chủ động sẽ mạnh mẽ hơn. Nhưng đồng thời, Mai Lợi Dân tuổi cao kinh nghiệm sâu, lại mang theo thuộc tính của người lớn tuổi. Tạ Quỳnh nhỏ hơn anh ta nhiều, lại là lần đầu khởi nghiệp, dù có chênh lệch bốn mươi phần trăm trong tỷ lệ chia sẻ, thì tương lai khó tránh khỏi việc hình thành cục diện hai bên kiềm chế nhau, nếu thời gian trôi qua, quyền lực có thể lấn át cô, gián tiếp tước quyền của Tạ Quỳnh cũng không phải là không thể.
Mỗi bước mỗi xa
Đây là một nước cờ nguy hiểm, là một ván cược xem cô có dám không. Tạ Quỳnh do dự không quyết, ba người còn lại trên bàn cũng im lặng, chờ đợi câu trả lời của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Quỳnh suy nghĩ vài phút, cuối cùng hạ quyết tâm, biểu cảm kiên định nói: "Mặc dù em rất muốn có anh cả đến làm việc, nhưng chia ba bảy thực sự không được ạ, tỷ lệ chia sẻ này đối với em quá nguy hiểm. Hai tám thì em có thể cân nhắc, em tám anh cả hai, hy vọng anh có thể hiểu, em phải đảm bảo quyền uy tuyệt đối trong công ty."
"Chia hai tám là giới hạn cuối cùng, không thể nhượng bộ, nếu không cuộc nói chuyện của chúng ta hôm nay sẽ kết thúc tại đây."
Mai Lợi Dân không ngờ rằng ba bảy cô cũng không chịu, thậm chí còn giảm thêm một phần. Tỷ lệ hai tám này đối với anh ta thực sự quá thấp, nếu việc kinh doanh của Tạ Quỳnh thất bại, anh ta có thể mất trắng.
Mai Lợi Dân cau mày, về việc có nên tin tưởng người trẻ tuổi trước mắt này hay không, anh ta chìm vào suy nghĩ sâu sắc. Huệ Uyển Thiến ở dưới bàn dùng chân chạm vào chân anh ta, rồi nói giúp Tạ Quỳnh: "Tiểu Quỳnh à, tuy hai nhà chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng coi như nửa phần họ hàng. Hai gia đình quen biết nhau hơn hai mươi năm rồi, biết rõ gốc gác, anh Mai của em có thể nói là nhìn Duy Thành lớn lên. Tình hình gia đình của anh chị thế nào hai đứa cũng rõ, anh ấy là người thế nào em cũng hiểu, năng lực ra sao cũng biết. Anh ấy là người tốt nghiệp Đại học Dầu khí chính quy đấy, vừa tốt nghiệp đã vào nhà máy cơ khí, từ một nhân viên nhỏ dần dần lên đến vị trí trưởng phòng, bao nhiêu năm nay chưa từng phạm lỗi gì, còn mấy lần nhận được huy chương xuất sắc."
"Việc kinh doanh thời trang muốn làm lớn mạnh thì một mình em chắc chắn không xuể, sớm muộn gì cũng phải tìm một đối tác. Nếu các em ngay cả đến anh ấy cũng không tin tưởng thì những người khác càng khó tin hơn, em nói có đúng không?"
"Đối tác phải gánh vác rủi ro và lợi ích cùng tồn tại, chị thấy ba bảy rất hợp lý, em cứ nghĩ lại xem?"
Tạ Quỳnh không định nhượng bộ, khó xử nói: "Chị dâu, chị hiểu lầm ý em rồi, không phải em không tin, cũng không phải không tin năng lực của anh cả, thật sự là bên em lần đầu khởi nghiệp, lúc nào cũng phải cẩn thận một chút, hành sự thận trọng ạ."
Mai Lợi Dân nghĩ đến bản kế hoạch của Tạ Quỳnh, cuối cùng vẫn chọn tin tưởng cô và đánh cược một phen, không còn do dự nữa: "Thành giao, hai tám thì hai tám."
Tạ Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nở nụ cười rạng rỡ đưa tay ra: "Hợp tác vui vẻ, em nhất định sẽ không phụ lòng tin tưởng của anh."
Mai Lợi Dân cũng nói: "Lời này đáng lẽ ra phải là anh nói mới đúng, em tin tưởng anh như vậy, sau này anh nhất định sẽ theo em làm tốt, dù có chuyện gì xảy ra, anh tuyệt đối sẽ đứng cùng chiến tuyến với em, kiên quyết ủng hộ và hỗ trợ chính sách của em."
Mai Lợi Dân là người lớn hơn cô, việc anh ta cúi đầu bày tỏ lòng trung thành với Tạ Quỳnh như vậy theo lẽ thường chắc chắn sẽ có chỗ không thoải mái, nhưng thái độ của anh ta lại rất thẳng thắn, giọng điệu tự nhiên, không hề thể hiện chút nào.
Tạ Quỳnh nghe xong cả người lập tức cảm thấy thoải mái, cảm thán Mai Lợi Dân quả không hổ là "lão làng" với gần hai mươi năm kinh nghiệm làm việc ở doanh nghiệp nhà nước, đẳng cấp này quả thực còn cao hơn cả Quách Diên Phi, nhanh chóng đoán được điều cô quan tâm nhất là gì và kịp thời bày tỏ thái độ.
Một người như vậy, dù không làm việc cho cô, nhưng với thủ đoạn như thế, dù tự mình ra ngoài gây dựng sự nghiệp cũng sẽ không đến nỗi nào.
Chuyện tương lai ai cũng không thể nói trước được, ít nhất hiện tại, Tạ Quỳnh cảm ơn anh ta đã bằng lòng đến làm việc cho mình. Nhà máy cơ khí là một xí nghiệp lớn ở mỏ dầu Bình Nguyên, Mai Lợi Dân đã làm việc ở phòng kinh doanh nhiều năm, bất kể là mối quan hệ hay kinh nghiệm đều vượt xa Tạ Quỳnh. Có sự giúp đỡ của anh ta, chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh, giúp Tạ Quỳnh bớt đi không ít lo lắng.
Vì vậy, Tạ Quỳnh cũng vui vẻ nể mặt anh ta, khiêm tốn nói: "Khách sáo quá ạ, anh là trưởng bối, sau này em có gì không đúng mong anh chỉ bảo cho."
Cô nhìn những ghi chú Mai Lợi Dân vừa làm: "Bây giờ em có thể xem những ghi chú anh đã làm được không ạ?"
"Đương nhiên có thể."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương