Bánh bao vừa ra lò tỏa ra mùi thơm mê người, hai đứa nhóc đang làm bài tập đều dừng động tác, rất nhanh, trước mặt Tư Niệm đã có thêm một đôi giày vải màu xám, cô rũ mắt, một gương mặt thèm tới chảy nước miếng xuất hiện trước mặt cô.
Cách một cái bàn, si ngốc, ngây dại nhìn, mắt đều đờ ra, nhưng lại không dám động vào.
Chu Việt Hàn bảy tám tuổi, vừa mới vào lớp một, tướng mạo lại không khác gì bốn năm tuổi, bởi vì quá gầy khiến đôi mắt cực kỳ to, tuổi còn nhỏ nhưng hai bên má loang lổ vết rạn, khẩy khẩy tay nhỏ bẩn bẩn trước bàn, trên ngón tay đầy vết xước, nhìn mà giật mình, không hề giống dáng vẻ nên có của người sống trong căn nhà đẹp như thế này.
Trong đôi mắt hạnh như nước mùa thu của Tư Niệm trào ra vài phần ý cười, cô cầm một cái bánh bao to thổi thổi trước mặt cậu, nhìn ánh mắt của đứa trẻ mong mỏi di chuyển theo động tác của mình, cô đưa tới trước mặt Chu Việt Hàn.
“Ăn đi.”
“Đừng sợ, cùng nhau ăn.”
Tư Niệm cố hết sức để giọng nói của mình ôn nhu, dù sao thì hai đứa trẻ này vô cùng bài xích phụ nữ.
Tư Niệm vừa dứt lời, trên khuôn mặt nhỏ của Chu Việt Hàn lộ ra vui sướng không thể che đậy được, nhận lấy rồi nhét vào trong miệng.
Thế nhưng ngay sau đó, “Bốp”, bánh bao trong tay cậu bị người ta nhanh chóng đập xuống đất.
Chu Việt Đông cảnh giác bảo vệ em trai ở phía sau, kinh sợ nhìn chằm chằm Tư Niệm.
Vừa nãy khi thím Lưu đi, từng nói người phụ nữ này là người tới cướp cha nuôi.
Người phụ nữ trước đã hạ độc vào trong cơm, suýt chút hại chết em trai.
Chắc chắn người phụ nữ này cũng không tốt bụng gì! Tư Niệm giật mình, Chu Việt Hàn đã bị dọa ngốc.
Nhìn cái bánh bao còn to hơn bàn tay của cậu rơi xuống đất, đau lòng suýt chút bật khóc.
“Anh.” Giọng nói của cậu mang theo âm mũi.
“Không thể ăn.” Chu Việt Đông cắn chặt môi nói.
Chu Việt Hàn run lên, không dám nói gì.
Dao Dao đã bị dọa tới khóc oa oa thật to.
Tư Niệm vừa tức giận vừa xót bánh bao.
Nhưng nghĩ tới miêu tả về Chu Việt Đông trong truyện: tính tình đa nghi, chưa từng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, tâm tư nhạy cảm.
Trước đây liên tiếp bị mấy người phụ nữ ngược đãi, cậu đã hiểu chuyện dĩ nhiên sẽ không cảm thấy cô sẽ đối tốt với các cậu.
Cô lần đầu gặp, đối tốt với họ, chắc chắn cậu sẽ sinh nghi, cảm thấy mình không có ý tốt.
Cũng đành.
Tính tình này cũng không thể thay đổi trong nhất thời.
Vào lúc Chu Việt Đông tưởng rằng người phụ nữ trước mặt sắp nổi trận lôi đình đánh họ, lại thấy cô vòng qua họ, vươn tay nhặt bánh bao bẩn trên đất, phủi phủi bụi rồi đưa vào miệng cắn một cái.
Biểu cảm của Chu Việt Đông khựng lại, Chu Việt Hàn cũng dại theo, chớp mắt nhìn, nuốt nước bọt ừng ực.
Hai ba miếng ăn xong một cái bánh bao, cuối cùng bụng cũng dừng kêu gào.
Tư Niệm lau tay mới đi lên sô pha bồng cô nhóc khóc oa oa lên, vỗ tấm lưng gầy trơ của cô bé dỗ dành: “Dao Dao không khóc, mẹ kế lấy đồ ngon cho con ăn.’
Dao Dao là một đứa trẻ rất dễ dỗ, cộng thêm cô bé có hảo cảm với Tư Niệm, lập tức dừng khóc.
Tư Niệm lau nước mắt cho cô bé, đi tới nhà bếp, bưng ra một bát trứng hấp đã hấp xong, đặt lên bàn, đặt đứa trẻ ngồi lên đùi mình, vừa thổi vừa đút trứng hấp cho đứa trẻ.
Trứng hấp đã hấp xong thơm ngát không có chút mùi tanh nào, vô cùng trơn mềm, vào miệng là tan.
Vừa nếm được đồ ngon, Dao Dao lập tức ăn từng miếng to.
Không hề giống như kiểu cố nhét như lúc được thím Lưu đút ăn.
Nhìn thấy cảnh này, Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn đều ngớ người.
Người phụ nữ đó thế mà lại cho Dao Dao ăn trứng hấp.
Bình thường trong nhà có không ít đồ ngon, nhưng thím Lưu nấu ăn sẽ ăn hết phần ngon nhất, hoặc mang về, sau đó họ đều ăn phần thừa lại.
Cách một cái bàn, si ngốc, ngây dại nhìn, mắt đều đờ ra, nhưng lại không dám động vào.
Chu Việt Hàn bảy tám tuổi, vừa mới vào lớp một, tướng mạo lại không khác gì bốn năm tuổi, bởi vì quá gầy khiến đôi mắt cực kỳ to, tuổi còn nhỏ nhưng hai bên má loang lổ vết rạn, khẩy khẩy tay nhỏ bẩn bẩn trước bàn, trên ngón tay đầy vết xước, nhìn mà giật mình, không hề giống dáng vẻ nên có của người sống trong căn nhà đẹp như thế này.
Trong đôi mắt hạnh như nước mùa thu của Tư Niệm trào ra vài phần ý cười, cô cầm một cái bánh bao to thổi thổi trước mặt cậu, nhìn ánh mắt của đứa trẻ mong mỏi di chuyển theo động tác của mình, cô đưa tới trước mặt Chu Việt Hàn.
“Ăn đi.”
“Đừng sợ, cùng nhau ăn.”
Tư Niệm cố hết sức để giọng nói của mình ôn nhu, dù sao thì hai đứa trẻ này vô cùng bài xích phụ nữ.
Tư Niệm vừa dứt lời, trên khuôn mặt nhỏ của Chu Việt Hàn lộ ra vui sướng không thể che đậy được, nhận lấy rồi nhét vào trong miệng.
Thế nhưng ngay sau đó, “Bốp”, bánh bao trong tay cậu bị người ta nhanh chóng đập xuống đất.
Chu Việt Đông cảnh giác bảo vệ em trai ở phía sau, kinh sợ nhìn chằm chằm Tư Niệm.
Vừa nãy khi thím Lưu đi, từng nói người phụ nữ này là người tới cướp cha nuôi.
Người phụ nữ trước đã hạ độc vào trong cơm, suýt chút hại chết em trai.
Chắc chắn người phụ nữ này cũng không tốt bụng gì! Tư Niệm giật mình, Chu Việt Hàn đã bị dọa ngốc.
Nhìn cái bánh bao còn to hơn bàn tay của cậu rơi xuống đất, đau lòng suýt chút bật khóc.
“Anh.” Giọng nói của cậu mang theo âm mũi.
“Không thể ăn.” Chu Việt Đông cắn chặt môi nói.
Chu Việt Hàn run lên, không dám nói gì.
Dao Dao đã bị dọa tới khóc oa oa thật to.
Tư Niệm vừa tức giận vừa xót bánh bao.
Nhưng nghĩ tới miêu tả về Chu Việt Đông trong truyện: tính tình đa nghi, chưa từng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, tâm tư nhạy cảm.
Trước đây liên tiếp bị mấy người phụ nữ ngược đãi, cậu đã hiểu chuyện dĩ nhiên sẽ không cảm thấy cô sẽ đối tốt với các cậu.
Cô lần đầu gặp, đối tốt với họ, chắc chắn cậu sẽ sinh nghi, cảm thấy mình không có ý tốt.
Cũng đành.
Tính tình này cũng không thể thay đổi trong nhất thời.
Vào lúc Chu Việt Đông tưởng rằng người phụ nữ trước mặt sắp nổi trận lôi đình đánh họ, lại thấy cô vòng qua họ, vươn tay nhặt bánh bao bẩn trên đất, phủi phủi bụi rồi đưa vào miệng cắn một cái.
Biểu cảm của Chu Việt Đông khựng lại, Chu Việt Hàn cũng dại theo, chớp mắt nhìn, nuốt nước bọt ừng ực.
Hai ba miếng ăn xong một cái bánh bao, cuối cùng bụng cũng dừng kêu gào.
Tư Niệm lau tay mới đi lên sô pha bồng cô nhóc khóc oa oa lên, vỗ tấm lưng gầy trơ của cô bé dỗ dành: “Dao Dao không khóc, mẹ kế lấy đồ ngon cho con ăn.’
Dao Dao là một đứa trẻ rất dễ dỗ, cộng thêm cô bé có hảo cảm với Tư Niệm, lập tức dừng khóc.
Tư Niệm lau nước mắt cho cô bé, đi tới nhà bếp, bưng ra một bát trứng hấp đã hấp xong, đặt lên bàn, đặt đứa trẻ ngồi lên đùi mình, vừa thổi vừa đút trứng hấp cho đứa trẻ.
Trứng hấp đã hấp xong thơm ngát không có chút mùi tanh nào, vô cùng trơn mềm, vào miệng là tan.
Vừa nếm được đồ ngon, Dao Dao lập tức ăn từng miếng to.
Không hề giống như kiểu cố nhét như lúc được thím Lưu đút ăn.
Nhìn thấy cảnh này, Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn đều ngớ người.
Người phụ nữ đó thế mà lại cho Dao Dao ăn trứng hấp.
Bình thường trong nhà có không ít đồ ngon, nhưng thím Lưu nấu ăn sẽ ăn hết phần ngon nhất, hoặc mang về, sau đó họ đều ăn phần thừa lại.
Danh sách chương