Tư Niệm thầm nghĩ, lẽ nào là Chu Việt Thâm bị nhắc tới chuyện của vợ cũ, trong lòng không vui? Không phải là còn nhớ nhung người cũ chứ, thế thì không được, cô ghét nhất là kiểu đàn ông nhớ mãi không quên mối tình đầu, nhưng lại muốn tìm người tiếp theo.

Như vậy cho dù mình gả cho anh cũng sẽ không hạnh phúc, hơn nữa còn rất ác cảm.

Tục ngữ nói người cũ khóc, người hiện tại thua chắc, không khéo cô nuôi lớn mấy đứa con cho anh, sau này phải gọi người khác là mẹ.

Tư Niệm thầm nghĩ, xem ra có thời gian phải dò la tình hình của người vợ trước này từ chỗ thím Trương mới được.

Không tiện hỏi Chu Việt Thâm, chỉ có thể hỏi người khác.

Chỉ nghe Chu Việt Thâm bình tĩnh lên tiếng nói: “Bởi vì cô ấy tới hơi đường đột, còn chưa nghĩ xong thời gian, đợi qua mấy hôm nữa sẽ sắp xếp. Mọi người không cần nôn nóng.”

“Hôn lễ chắc chắn phải tổ chức, không thể để cô ấy chịu ấm ức.”

Lời này vừa thốt lên, người xung quanh lần lượt vỗ tay: “Anh Chu khá lắm.”

“Anh Chu được đó, tới lúc đó chúng tôi nhất định sẽ chúc mừng!”

Tư Niệm rũ mắt xuống, không nói gì, thực ra cô không muốn tổ chức hôn lễ, nhưng chuyện này phải nói riêng với Chu Việt thâm.

Người xung quanh hưng phấn vỗ tay, có cảm giác hoàn toàn không màng sống chết của Lưu Quế Phương.

Lưu Quế Phương nghe thấy Chu Việt Thâm nói vậy, hoàn toàn hồ đồ.

Nếu Chu Việt Thâm đã muốn kết hôn, vậy mình phải làm sao!

Tư Niệm bị mọi người kéo hỏi đông hỏi tây, đều là một số chuyện liên quan tới thành phố và gia đình.



Cô cũng trả lời thành thật, mọi người cảm thấy tuy cô là tiểu thư thành phố nhưng con người lại rất dễ gần, nói chuyện với ai cũng được, không hề khó tiếp xúc chút nào.

Bởi vậy họ càng thêm ngưỡng mộ Chu Việt Thâm.

Qua Một lúc, còn có chút chưa hết ý, nói có thời gian nhất định phải tới nhà họ Chu tìm cô chơi.

Tư Niệm cũng không tiện ở lại lâu, dù sao thì trong nhà còn có đứa nhỏ đang chờ, không thể để Thạch Đầu chăm mãi, thế là nói một lúc rồi đứng dậy ra về.

Lúc này họ mới nhớ ra trong nhà còn có Dao Dao, lo lắng hỏi: “Dao Dao một mình ở nhà sao? Thím Lưu chăm con bé hay là?”

Tư Niệm mỉm cười nói: “Nhờ thím Trương trông giúp tôi một lúc rồi, còn không về nữa sẽ làm lở thời gian của thím Trương, ngại làm phiền người ta, có thời gian sẽ nói tiếp.”

Mọi người nghe vậy, suýt xoa không thôi, đồng thời lại càng thêm khinh bỉ thím Lưu.

Rõ ràng biết Tư Niệm tới, thế mà còn bảo con gái mình tới đưa cơm, hơn nữa hôm nay cũng không tới nhà họ Chu nấu cơm, chính là thấy Chu Việt Thâm vắng nhà, Tư Niệm lại mới tới, cố ý làm khó cô!

Suy nghĩ của bà già này, là người đều có thể nhìn ra được.

May mà Tư Niệm người ta biết nấu cơm, nếu hôm nay không tới đưa cơm, anh Chu sẽ nghĩ thế nào.

Đúng là bà già tà môn ngoại đạo.

Mọi người rất thức thời để lại không gian riêng cho hai người.

“Tôi còn chưa xem lợn con, tôi đi làm việc trước.”

“Trong nhà tôi cũng có chuyện.”

“Tôi cũng vậy, chúng ta đi cùng đi.”



Hiện trường lập tức chỉ còn lại Chu Việt Thâm và Tư Niệm, Chu Việt Thâm dùng nét mặt không rõ nhìn Tư Niệm, Tư Niệm bị nhìn tới tê da đầu.

Có hơi không hiểu, “lão già” này nhìn mình như vậy làm gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, mình cũng không nói sai cái gì.

Qua một lúc lâu, Chu Việt Thâm mới nói: “Tuy không rõ khoảng thời gian này rốt cuộc xảy ra cái gì, nhưng nếu cô đã tới, tôi sẽ không bạc đãi cô.”

Tư Niệm vừa thở phào, Chu Việt Thâm lại nói ngay sau đó: “Nhưng cô cũng không cần phải nói dối, tình huống của cô, tôi biết sơ sơ, không cần nói khoa trương như thế.”

Anh ghét người giả tạo.

Nói xong, anh xoay người: “Đi thôi, tôi tiễn cô ra ngoài.”

Tư Niệm: “?” Vãi chưởng, sao tôi lại nói dối rồi, chuyện tôi nói đều là sự thật! sự thật!

Tuy có thể khác với cách nghĩ của nguyên chủ, nhưng không đến nỗi nào, hơn nữa tư tưởng của nguyên chủ cũng không phải tư tưởng của cô, làm chẵn lên không đồng nghĩa là nói dối.

“Lão già” này là cảm thấy mình nói như vậy hạ thấp Lâm Tư Tư, nâng cao bản thân sao? Chỗ nào khoa trương, chỗ nào khoa trương?

Tư Niệm nghẹn uất, vô cùng tức giận.

Dựa theo trong sách viết, tuy Lâm Tư Tư là nữ chính nhưng cũng không phải loại tốt lành gì!

Nếu không phải cô ta, nguyên chủ cũng sẽ không rơi vào kết cục này, hơn nữa, người ta là ôm nhầm lúc nhỏ, cũng không phải cô cố ý bá chiếm cuộc sống thiên kim mười mấy năm của cô ta, vốn dĩ từ thiên đường rơi xuống địa ngục đã rất thảm rồi, còn phải gả cho một người đàn ông tái hôn thay cô ta, là quỷ cũng phải có oán khí chứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện