Nhìn thấy hai đứa trẻ, thím Lưu lập tức sáng mắt lên, giả vờ căng thẳng vội vàng chạy tới.
“Tiêu rồi thằng cả, thằng hai, cuối cùng hai đứa cũng về.” Thím Lưu tỏ vẻ sốt ruột, lo lắng.
Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn ngây người, nhíu mày: “Sao vậy bà Lưu?”
“Các cháu đi học không biết, người mẹ kế do cha các cháu tìm tới ngược đãi em gái các cháu, hôm nay bà tới, nhìn thấy cô ta vừa đánh vừa ngắt đứa nhỏ, Dao Dao khóc tới tê tâm liệt phế, bà mắng cô ta, cô ta còn nói bà bao đồng, muốn đuổi bà ra ngoài!” Thím Lưu kêu rên nói.
“Cái gì?” Hai đứa chấn kinh nhìn thím Lưu, vội vã chạy về.
Thím Lưu vội vàng kéo hai đứa lại, mặt lộ ra vẻ khó xử: “Các cháu đừng kích động, người phụ nữ đó giỏi đóng kịch lắm, bây giờ các cháu về chắc chắn cô ta sẽ giả vờ đối xử rất tốt với Dao Dao, Dao Dao không biết gì hết, dỗ một chút là ngoan ngay, các cháu như thế này không được, nói không chừng cô ta còn sẽ cáo trạng với cha các cháu, tới lúc đó khiến cha các cháu ghét các cháu.”
“Vốn dĩ các cháu không phải con ruột, người phụ nữ đó giống như hồ ly tinh vậy, tâm cơ lại thâm sâu, chắc chắn sẽ giống như người phụ nữ trước, nghĩ trăm phương ngàn kế đuổi các cháu đi, bây giờ nếu các cháu về gây phiền phức cho cô ta, vừa hay trúng ý cô ta rồi.”
Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn run rẩy cả người, mặt mày tái xanh.
“Vậy chúng cháu phải làm sao?”
Thím Lưu đảo mắt, nói: “Thằng cả, tuy bà thi thoảng sẽ nổi giận với các cháu, nhưng chưa từng đánh các cháu đúng chứ?”
Chu Việt Đông rũ mắt, khiến người ta không nhìn rõ ánh mắt của cậu, nghe vậy, gật đầu: “Đúng.”
“Hơn nữa bà cũng sẽ không tạo thành uy hiếp gì cho ba anh em các cháu, nhưng người phụ nữ đó thì khác, bây giờ cô ta không chỉ nhắm vào các cháu, ngay cả bà cô ta cũng muốn đuổi đi, tới lúc đó không ai thấy, cuộc sống của các cháu càng khổ hơn, cháu nên rõ ràng.”
“Thực ra chuyện này cũng không khó, chỉ cần hai anh em các cháu nghe lời bà, bà chắc chắn đuổi cô ta đi giúp các cháu…”
…
Buổi chiều, Tư Niệm cùng Dao Dao ngủ một giấc ngủ trưa ngon lành.
Dao Dao cực kỳ ngoan, thức dậy cũng không khóc, Tư Niệm mở tivi, cô bé ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem.
Sợ cô bé đói, Tư Niệm bỏ chút bánh quy nhỏ và kẹo cho cô bé, đứa trẻ cũng biết xé giấy kẹo cho vào miệng ăn.
Lúc này, có lẽ thằng cả và thằng hai cũng sắp về rồi, Tư Niệm vào nhà bếp bắt đầu nấu cơm.
Rau hôm qua mua không ít, nhưng cô dậy hơi muộn, cho nên Tư Niệm lấy miến và mì mình mua ra, tay cán mì kéo, như vậy mì kéo làm ra vô cùng ngon, dai trơn.
Vừa hay trong nhà đều ăn mỡ lợn, thời tiết này, khử hành bằng mỡ lợn, mì nấu ra cực kỳ ngon, hơn nữa cũng tiết kiệm thời gian.
Cô ở nhà bếp kéo đi kéo lại mì kéo tới trạng thái mảnh nhất, vừa quay đầu, lại nhìn thấy một thiếu niên nhỏ đứng ở phía sau không biết từ khi nào, cậu đang nhìn chằm chằm cô.
Tư Niệm lập tức tê rần da đầu, Chu Việt Đông? Cậu về khi nào? Đứa trẻ này đi đứng không có tiếng động sao?
Mặc kệ như thế nào, bị người ta nhìn như vậy, cho dù là một đứa con nít cũng khiến Tư Niệm cảm thấy có chút khủng bố.
Thằng cả được miêu tả trong truyện có hơi biến thái cổ quái, khiến cô không thể nào dùng ánh mắt nhìn người bình thường để nhìn đứa trẻ này.
“Tiêu rồi thằng cả, thằng hai, cuối cùng hai đứa cũng về.” Thím Lưu tỏ vẻ sốt ruột, lo lắng.
Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn ngây người, nhíu mày: “Sao vậy bà Lưu?”
“Các cháu đi học không biết, người mẹ kế do cha các cháu tìm tới ngược đãi em gái các cháu, hôm nay bà tới, nhìn thấy cô ta vừa đánh vừa ngắt đứa nhỏ, Dao Dao khóc tới tê tâm liệt phế, bà mắng cô ta, cô ta còn nói bà bao đồng, muốn đuổi bà ra ngoài!” Thím Lưu kêu rên nói.
“Cái gì?” Hai đứa chấn kinh nhìn thím Lưu, vội vã chạy về.
Thím Lưu vội vàng kéo hai đứa lại, mặt lộ ra vẻ khó xử: “Các cháu đừng kích động, người phụ nữ đó giỏi đóng kịch lắm, bây giờ các cháu về chắc chắn cô ta sẽ giả vờ đối xử rất tốt với Dao Dao, Dao Dao không biết gì hết, dỗ một chút là ngoan ngay, các cháu như thế này không được, nói không chừng cô ta còn sẽ cáo trạng với cha các cháu, tới lúc đó khiến cha các cháu ghét các cháu.”
“Vốn dĩ các cháu không phải con ruột, người phụ nữ đó giống như hồ ly tinh vậy, tâm cơ lại thâm sâu, chắc chắn sẽ giống như người phụ nữ trước, nghĩ trăm phương ngàn kế đuổi các cháu đi, bây giờ nếu các cháu về gây phiền phức cho cô ta, vừa hay trúng ý cô ta rồi.”
Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn run rẩy cả người, mặt mày tái xanh.
“Vậy chúng cháu phải làm sao?”
Thím Lưu đảo mắt, nói: “Thằng cả, tuy bà thi thoảng sẽ nổi giận với các cháu, nhưng chưa từng đánh các cháu đúng chứ?”
Chu Việt Đông rũ mắt, khiến người ta không nhìn rõ ánh mắt của cậu, nghe vậy, gật đầu: “Đúng.”
“Hơn nữa bà cũng sẽ không tạo thành uy hiếp gì cho ba anh em các cháu, nhưng người phụ nữ đó thì khác, bây giờ cô ta không chỉ nhắm vào các cháu, ngay cả bà cô ta cũng muốn đuổi đi, tới lúc đó không ai thấy, cuộc sống của các cháu càng khổ hơn, cháu nên rõ ràng.”
“Thực ra chuyện này cũng không khó, chỉ cần hai anh em các cháu nghe lời bà, bà chắc chắn đuổi cô ta đi giúp các cháu…”
…
Buổi chiều, Tư Niệm cùng Dao Dao ngủ một giấc ngủ trưa ngon lành.
Dao Dao cực kỳ ngoan, thức dậy cũng không khóc, Tư Niệm mở tivi, cô bé ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem.
Sợ cô bé đói, Tư Niệm bỏ chút bánh quy nhỏ và kẹo cho cô bé, đứa trẻ cũng biết xé giấy kẹo cho vào miệng ăn.
Lúc này, có lẽ thằng cả và thằng hai cũng sắp về rồi, Tư Niệm vào nhà bếp bắt đầu nấu cơm.
Rau hôm qua mua không ít, nhưng cô dậy hơi muộn, cho nên Tư Niệm lấy miến và mì mình mua ra, tay cán mì kéo, như vậy mì kéo làm ra vô cùng ngon, dai trơn.
Vừa hay trong nhà đều ăn mỡ lợn, thời tiết này, khử hành bằng mỡ lợn, mì nấu ra cực kỳ ngon, hơn nữa cũng tiết kiệm thời gian.
Cô ở nhà bếp kéo đi kéo lại mì kéo tới trạng thái mảnh nhất, vừa quay đầu, lại nhìn thấy một thiếu niên nhỏ đứng ở phía sau không biết từ khi nào, cậu đang nhìn chằm chằm cô.
Tư Niệm lập tức tê rần da đầu, Chu Việt Đông? Cậu về khi nào? Đứa trẻ này đi đứng không có tiếng động sao?
Mặc kệ như thế nào, bị người ta nhìn như vậy, cho dù là một đứa con nít cũng khiến Tư Niệm cảm thấy có chút khủng bố.
Thằng cả được miêu tả trong truyện có hơi biến thái cổ quái, khiến cô không thể nào dùng ánh mắt nhìn người bình thường để nhìn đứa trẻ này.
Danh sách chương