Nói xong Hoa Dạng liền bước nhanh ra sân, mò mẫm tìm đường ra ruộng nhà mình.
Hai vợ chồng Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ đang khom lưng cấy mạ, mồ hôi trút xuống như mưa, vừa mệt vừa nóng, eo lưng mỏi đến nỗi không thể đứng thẳng được.
Hoa Dạng vừa đến nơi đã thấy cảnh này, trong lòng thoáng hụt hẫng vì chua xót, đều là người nhà họ Hoa, hai gia đình kia thì ăn sung mặc sướng, mướn cả người giúp việc.
Lúc này chắc hẳn bọn họ đang ngồi thư giãn buôn chuyện với nhau.
Mà cha mẹ cô chỉ có thể dựa vào sức của chính mình, quần quật làm lụng cả ngày vẫn chưa hết việc.
Nói trắng ra, số kiếp của người nghèo đúng là như con rệp.
Nhưng cho dù vất vả cỡ nào, hai người cũng không bắt con gái mình đi theo làm việc chung.
Trước kia thành tích của nguyên chủ không tốt, bọn họ cũng không hề có ý định bắt cô nghỉ học.
Chỉ dựa vào những điểm này, Hoa Dạng cảm thấy mình không thể nào ghét bỏ hai người bọn họ được, vẫn nên từ từ cải tạo một chút thì hơn.
“Ba mẹ, nghỉ tay một chút lại đây ăn cơm tối đi.
”Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ sớm đã đói nhăn răng, đến nỗi không nhìn rõ vật ở trước mặt, từ nãy tới giờ toàn dựa vào nghị lực để chống đỡ làm việc.
Nghe được giọng của con gái, tinh thần hai vợ chồng lập tức chấn động, vội chạy nhanh tới chỗ Hoa Dạng.
Cô lôi cái khăn lông ướt ban nãy chuẩn bị sẵn đưa cho hai người.
Hoa Quốc Khánh cầm lấy, ngoài ý muốn cảm thấy đứa con này hình như bỗng hiểu chuyện và biết điều hơn xưa.
Trương Tuệ lau tay lau mặt xong xuôi, liền cầm chén mì lạnh ăn ngấu nghiến, vừa ngon vừa mát mẻ, mùa hè ăn cái này quá hợp, sợi mì dai ngon, ăn cùng với dưa leo cà rốt giòn giòn, đặc biệt có tư vị.
Tỉ lệ nước chấm cũng rất vừa miệng, sợi mì thấm đẫm nước sốt, mỗi một ngụm đều trơn trượt trong miệng, qua một lúc mà mì vẫn mềm chứ không bị khô, hai người đều ăn một cách hăng hái, miệng nhai không ngừng.
Hoa Quốc Khánh cảm thấy ăn xong thì mệt mỏi cả ngày cũng đều tan biến, vì vậy ăn đến nỗi không chừa một giọt nước canh.
.
Hai vợ chồng Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ đang khom lưng cấy mạ, mồ hôi trút xuống như mưa, vừa mệt vừa nóng, eo lưng mỏi đến nỗi không thể đứng thẳng được.
Hoa Dạng vừa đến nơi đã thấy cảnh này, trong lòng thoáng hụt hẫng vì chua xót, đều là người nhà họ Hoa, hai gia đình kia thì ăn sung mặc sướng, mướn cả người giúp việc.
Lúc này chắc hẳn bọn họ đang ngồi thư giãn buôn chuyện với nhau.
Mà cha mẹ cô chỉ có thể dựa vào sức của chính mình, quần quật làm lụng cả ngày vẫn chưa hết việc.
Nói trắng ra, số kiếp của người nghèo đúng là như con rệp.
Nhưng cho dù vất vả cỡ nào, hai người cũng không bắt con gái mình đi theo làm việc chung.
Trước kia thành tích của nguyên chủ không tốt, bọn họ cũng không hề có ý định bắt cô nghỉ học.
Chỉ dựa vào những điểm này, Hoa Dạng cảm thấy mình không thể nào ghét bỏ hai người bọn họ được, vẫn nên từ từ cải tạo một chút thì hơn.
“Ba mẹ, nghỉ tay một chút lại đây ăn cơm tối đi.
”Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ sớm đã đói nhăn răng, đến nỗi không nhìn rõ vật ở trước mặt, từ nãy tới giờ toàn dựa vào nghị lực để chống đỡ làm việc.
Nghe được giọng của con gái, tinh thần hai vợ chồng lập tức chấn động, vội chạy nhanh tới chỗ Hoa Dạng.
Cô lôi cái khăn lông ướt ban nãy chuẩn bị sẵn đưa cho hai người.
Hoa Quốc Khánh cầm lấy, ngoài ý muốn cảm thấy đứa con này hình như bỗng hiểu chuyện và biết điều hơn xưa.
Trương Tuệ lau tay lau mặt xong xuôi, liền cầm chén mì lạnh ăn ngấu nghiến, vừa ngon vừa mát mẻ, mùa hè ăn cái này quá hợp, sợi mì dai ngon, ăn cùng với dưa leo cà rốt giòn giòn, đặc biệt có tư vị.
Tỉ lệ nước chấm cũng rất vừa miệng, sợi mì thấm đẫm nước sốt, mỗi một ngụm đều trơn trượt trong miệng, qua một lúc mà mì vẫn mềm chứ không bị khô, hai người đều ăn một cách hăng hái, miệng nhai không ngừng.
Hoa Quốc Khánh cảm thấy ăn xong thì mệt mỏi cả ngày cũng đều tan biến, vì vậy ăn đến nỗi không chừa một giọt nước canh.
.
Danh sách chương