Hoa Dạng dừng lại bước chân, lộ ra nụ cười ngọt ngào chào lại bọn họ: ”Cháu chào bà Lục, bà Trương và bà Lý.

Hôm nay trường cháu tổ chức thi tốt nghiệp, cháu làm xong bài rồi nên được về sớm.”Nhóm các bà lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, con nhóc này bình thường là cái hũ nút, ai hỏi cũng im thin thít không dám nói một lời, sao hôm nay lại nhanh nhẹn như vậy? Nghĩ nghĩ lại cất tiếng hỏi tiếp: ”Thế cháu thi thế nào rồi? Làm bài có tốt không?”“Cũng tạm ạ.” Hoa Dạng vội vàng muốn về nhà ăn cơm, vì vậy không nấn ná thêm cho mất thời gian, nói hai ba câu liền vắt chân lên cổ chạy về.Nhìn bóng dáng của cô, nhóm các bà nhịn không được lại buôn dưa lê vài câu: ”Sao tôi nghe bảo thành tích của con bé này rất kém.

Nhiều lần làm bài tập còn không đạt tiêu chuẩn? Ngược lại có Hoa Vũ nhà thằng hai thành tích mới đặc biệt tốt, hằng năm nó đều thi được vị trí số một.

Người nhà họ Hoa ngày nào chả đi ra ngoài khoe khoang cho cả làng đều biết.”Hoa Vũ, Hoa Dạng mơ hồ nghe loáng thoáng được một cái tên quen thuộc? Cứ cảm thấy quen tai nhưng không hình dung ra được là ai.“Đúng rồi đấy, con bé đó thật sự là đứa thông minh lanh lợi, lại còn rất lễ phép, miệng thì ngọt như mía lùi.

Chả trách cả nhà họ Hoa đều yêu thương nó.

Tôi mà có một đứa cháu gái như vậy, chắc chắn ngày nào cũng sẽ đi ra ngoài khoe khoang.”“Lần này chắc nó lại thi được hạng nhất rồi, thật hâm mộ bà Hoa có cháu gái giỏi giang.

Thằng hai nhà họ Hoa mấy năm nay cũng phất lên trông thấy.

Ở trong đại đội mở một cái tiệm tạp hoá, kiếm lời được không ít tiền đâu, nghe nói còn chuẩn bị đập nhà cũ để xây nhà lầu đấy.”Bà Lý nghe xong hai mắt đều đỏ, tràn đầy hâm mộ, đây là nhà lầu đầu tiên của cả cái làng này rồi còn gì.”Ai da, chả biết nhà họ Hoa tích phước mấy đời mới được như bây giờ? Thằng cả thì làm đội trưởng đội sản xuất, thằng hai thì mở tiệm kinh doanh, chỉ có nhà thằng ba là kém cỏi nhất, cả ngày chỉ biết quần quật xuống ruộng làm việc.

Sao không học được một nửa khôn lanh của hai anh trai, hay là xin bọn họ giúp đỡ cho cũng được, đúng là cái đồ đầu gỗ không biết tiến thủ.”“Thôi thôi, thằng ba nhà họ Hoa từ nhỏ vốn đã là người thành thật, cưới vợ về cái nết cũng chả khác vào đâu.

Hai vợ chồng chúng nó chẳng khác gì hai con mèo cụt đuôi, dưới gối lại còn không có con trai, muốn thẳng eo lưng với người ta còn chả được nữa là!”Ở đây mọi người đến tuổi trưởng thành đều chia nhà, từ ruộng đất đến nhà ở đều được phân đều cho các nam đinh.

Nhà họ Hoa cũng không ngoại lệ, bà Hoa sinh được ba trai một gái.

Con gái đã sớm gả chồng lên trấn trên, ba đứa con trai cũng thành gia lập nghiệp.

Hai vợ chồng bọn họ ở chung với con cả để dưỡng lão.Hai người con trai còn lại thì mỗi tháng chu cấp lương thực và tiền cho ông bà tiêu vặt.Nhà họ Hoa đều ở chung trong một cái sân lớn, hai gian nhà chính cùng hai gian đông sương phòng đều thuộc về nhà bác cả.

Toàn bộ đều mới sửa chữa qua, tường gạch ngói đỏ chót, nhìn vào cực kì khí khái.Hai gian phòng chính ở bên phải thuộc về nhà bác hai, vách tường phấn trắng mới tinh, còn lắp cả cửa kính sáng ngời.Còn cả nhà của Hoa Dạng liền ở sương phòng phía tây, vẫn như cũ là phòng gạch bể nát xám xịt, vừa thấp bé vừa ẩm mốc, thậm chí mặt tường còn đang bong ra thành từng mảng.Hoa Dạng nhìn nhà mình rồi lâm vào trầm mặc, khoé miệng khẽ nhếch lên, ông bà nội chia nhà “công bằng” thấy sợ luôn!Cô kéo chìa khoá đeo trước ngực xuống để mở cửa, đi vào thì thấy trong nhà không có người, chắc bọn họ còn đang làm việc ở ngoài ruộng chưa có về.Hai gian nhà ở không lớn, một gian đựng một cái bếp cũ chắc để làm phòng bếp và sinh hoạt.

Bệ bếp được dựng bởi một tấm ván gỗ, lúc nấu cơm sẽ nấu ở đây.

Cách đó không xa là một cái chum bằng sứ, bên trong đựng đầy nước sạch.Hoa Dạng đặc biệt may mắn, năm đó cô từng về nhà bạn học ăn tết.

Cũng đã thử dùng qua loại bếp này, làm một người ưa thích nấu nướng, cô rất thích mày mò sử dụng nhiều loại gia dụng khác nhau.Cô múc nước rửa mặt cho sạch sẽ, sau đó lại tiến đến phòng ngủ nhìn sơ qua một chút.

Chỉ thấy gian phòng chia làm hai buồng, một bên là giường của cha mẹ, bên cạnh có một cái tủ quần áo cũ nát.

Ngoài ra chả còn gì đáng giá, Hoa Dạng nghĩ thầm chắc cái giường này là đồ giá trị nhất ở đây rồi.Buồng nhỏ còn lại là chỗ ngủ của cô, bên trong kê một cái giường cũ, cao thấp bấp bênh, hẳn là đồ phế thải mua được ở chỗ thanh lí.

Mặt trên chứa đầy tạp vật, phía dưới là nệm của cô, chỗ ngủ gì mà vừa nhìn vào đã thấy nhỏ hẹp cùng ngột ngạt.Hoa Dạng một đầu ngã quỵ nằm xuống giường, suy nghĩ cực kì rối loạn, địa phương rách nát này sao lại là nhà của cô chứ? Cô là Hoa Dạng, mà nguyên chủ của cơ thể này cũng tên Hoa Dạng, liệu giữa bọn họ có sự liên hệ nào không?.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện