Quý Tử Thư vừa nghe đến bệnh viện Đông Thành thì lập tức tỏ ra hứng thú nói: “Cô muốn đến bệnh viện Đông Thành à? Tôi có một chiếc xe đạp, tôi sẽ đèo cô đến đó.”

Ngày thường lúc cậu đi học hay đi ra ngoài đều ngồi xe do bố sắp xếp, cho nên cậu rất ghen tị khi nhìn thấy những người đạp xe, đúng lúc khoảng thời gian trước cậu đã bí mật mua một chiếc xe đạp cho riêng mình, vẫn luôn cất ở nhà bạn cùng lớp, còn chưa đạp đi đâu bao giờ.

Chỉ là vừa nói xong liền phát hiện vẻ mặt của bố cậu không chút thay đổi nhìn về phía bản thân.

Quý Tử Thư: …..Bất cẩn mất Kinh Châu rồi (*lỡ miệng).

Quý Thần Nham rời ánh mắt khỏi người của Quý Tử Thư, sau đó mới nhớ đến chuyện cậu mợ của Khương Tuệ Ninh mới dọn đến Đông Thành, bởi vì lúc mới về, cô có chút xa cách với anh, công việc của anh cũng rất bận, cho nên cũng quên mất chuyện muốn đến thăm hỏi nhà cậu mợ, nói: “Ngày mai anh có cuộc họp quan trọng, tạm thời không thể đi cùng với em được, anh sẽ dặn thư ký Trần sắp xếp xe đưa em đến đấy.”

Đúng lúc ngày mai lại có cuộc họp bàn về việc sáp nhập ba bộ phận phía đông và ba bộ phận phía bắc, cho nên anh không thể rời đi được, chỉ đành để lần sau sẽ đi cùng với cô vậy.

Khương Tuệ Ninh không ngờ anh sẽ giải thích chuyện này với mình, dù sao thì ban đầu cô cũng không muốn để anh đi cùng, vì dù sao lần này đến tìm mợ cũng là muốn nói một chuyện quan trọng, nếu như anh đi thì cô cũng không biết nên nói ra như thế nào.

Cho nên rất hào phóng nói: “Không sao đâu, công việc của anh quan trọng hơn.” Cô đã thể hiện vô cùng tốt hình tượng một người vợ ân cần, chu đáo.

“Mai mấy giờ em đến đó?”



“Khoảng 10 giờ.” Nếu như sớm quá cô cũng không dậy được.

“Được.” Quý Thần Nham gật đầu nói: “Vậy để anh bảo thư ký Trần 10 giờ đến đón em.”

Khương Tuệ Ninh đã hoàn toàn phớt lờ đề nghị của Quý Tử Thư, xe bốn bánh tất nhiên thoải mái hơn ngồi xe đạp rồi, ai lại muốn ngồi sau xe đạp để hứng gió trong thời tiết lạnh giá này chứ.

Nếu không đã không có câu nói thà rằng ngồi khóc trong xe BMW còn hơn là ngồi cười ở ghế sau của xe đạp rồi.

Quý Tử Thư cho rằng toàn bộ sự chú ý của bố cậu đã đặt hết trên người của Khương Tuệ Ninh rồi, đang định nhân cơ hội trốn đi, nhưng khi cậu vừa quay người đi thì đã cảm nhận được hai luồng ánh sáng lạnh lẽo rơi trên người mình, cả người lập tức đông cứng lại, cậu theo bản năng ném cho Khương Tuệ Ninh một ánh mắt xin giúp đỡ.

Khương Tuệ Ninh lại giả vờ coi như không thấy gì, khiến Quý Tử Thư có chút tức giận.

“Đi lên tầng với bố.” Giọng nói của Quý Thần Nham đã không còn sự dịu dàng khi nói chuyện với Khương Tuệ Ninh như vừa rồi nữa, giọng nói lạnh lùng giống như gió bắc giữa những tháng mùa đông lạnh giá.

Những lời này là nói với Quý Tử Thư, Khương Tuệ Ninh vội vàng lùi về sau hai bước, tránh cho tai họa rơi đến trên người mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện