Sáng hôm sau lại là một ngày ngủ tới tự nhiên tỉnh.
Khương Tuệ Ninh lấy đồng hồ đeo tay ra xem giờ, cứ tưởng là cùng thời gian với mọi ngày, ai ngờ lại phát hiện chỉ mới sáu giờ mười lăm phút thôi...
Lúc còn là dân làm công ăn lương, cô cũng chưa từng dậy lúc mới hơn sáu giờ lần nào.
Vậy mà làm phu nhân rồi lại tỉnh lúc sáu giờ, đúng là tội lỗi.
Đều do tối hôm qua không tới thư phòng đọc chúa của những cuốn sách, ở thập niên 70 này ngoài đọc sách ra thì chẳng còn hoạt động về đêm nào cả, vậy nên ngủ sớm thì sẽ dậy sớm.
Có điều dậy sớm thế mà vị trí của Quý Thần Nham cũng đã trống, cô duỗi tay sờ thử, lạnh băng, xem ra lại dậy vào lúc năm giờ rồi.
y dà, Khương Tuệ Ninh thương tiếc thay anh.
Rèn luyện cho cơ thể khoẻ mạnh nhưng có ích gì đâu? Cũng may là mình thích tìm tòi, bằng không anh thức khuya dậy sớm thế này cũng uổng công thôi.
"Đồng chí Tiểu Khương dậy rồi à?" Lần đầu tiên dì Lưu thấy Khương Tuệ Ninh xuống lầu mà chưa tới bảy giờ, nên vô cùng kinh ngạc.
"Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe." Khương Tuệ Ninh nói xong còn ra vẻ khởi động cơ thể.
Dì Lưu nhìn cô cười, không phải không biết có lúc cô ngủ thẳng tới trưa, nhưng dì ấy không vạch trần, còn thân thiết rót một ly nước ấm cho cô.
Khương Tuệ Ninh nói một câu "cảm ơn" rồi nhận nước uống hết nửa ly, hỏi: "Sáng nay ăn gì thế dì Lưu?"
"Không phải đồng chí Tiểu Khương nói hoành thánh vị hải sản ở thành phố Nam ăn ngon à? Ngày hôm qua tôi đã gói một ít, sáng nay sẽ nấu cho cô ăn thử xem có giống vị ở thành phố Nam không."
"Hu hu... Dì Lưu à, dì đối xử với tôi tốt quá, tôi yêu dì chết mất." Khương Tuệ Ninh miệng ngọt, lại còn biết nhõng nhẽo, nghe nói dì Lưu nấu hoành thánh cho mình thì ôm dì ấy cọ.
Cô thật sự cảm thấy bản thân hạnh phúc quá, cô đã đọc vô số cuốn sách, rất nhiều cô dâu mới về nhà chồng sẽ bị người giúp việc gian xảo kiêu ngạo bắt nạt, nhưng dì Lưu lại không như thế, luôn thay đổi các món ăn đa dạng để nấu cho cô ăn, từ lúc cô tới đây đã được chăm sóc và đối xử bình đẳng.
Cô quyết định, mình có thể ở lỳ trong gia đình này cả đời (chỉ cần có dì Lưu, thì hai đời luôn cũng được).
Từ trước đến nay người nhà họ Qúy luôn là kiểu lạnh nhạt tự kiềm chế, Khương Tuệ Ninh bất ngờ nhõng nhẽo thề này khiến dì Lưu hơi luống cuống tay chân, nhưng dì ấy cũng thích ứng rất nhanh, đồng chí Tiểu Khương hoạt bát đáng yêu, từ lúc cô tới đây thì trong nhà không còn vắng lạnh nữa, dì ấy nhìn người đang ôm mình đầy trìu mến, nhìn kỹ thì đồng chí Tiểu Khương đáng yêu quá đi.
Quý Thần Nham và Quý Tử Thư chạy bộ trở về, vừa vào cửa thì nhìn thấy cảnh tượng Khương Tuệ Ninh nhõng nhẽo.
Quý Tử Thư không có phản ứng gì lớn, cứ như cảm thấy chẳng có gì lạ.
Nhưng Quý Thần Nham lại lặng lẽ cau mày, gặp ai cũng lôi kéo ôm ấp là thói quen không tốt.
Khương Tuệ Ninh lấy đồng hồ đeo tay ra xem giờ, cứ tưởng là cùng thời gian với mọi ngày, ai ngờ lại phát hiện chỉ mới sáu giờ mười lăm phút thôi...
Lúc còn là dân làm công ăn lương, cô cũng chưa từng dậy lúc mới hơn sáu giờ lần nào.
Vậy mà làm phu nhân rồi lại tỉnh lúc sáu giờ, đúng là tội lỗi.
Đều do tối hôm qua không tới thư phòng đọc chúa của những cuốn sách, ở thập niên 70 này ngoài đọc sách ra thì chẳng còn hoạt động về đêm nào cả, vậy nên ngủ sớm thì sẽ dậy sớm.
Có điều dậy sớm thế mà vị trí của Quý Thần Nham cũng đã trống, cô duỗi tay sờ thử, lạnh băng, xem ra lại dậy vào lúc năm giờ rồi.
y dà, Khương Tuệ Ninh thương tiếc thay anh.
Rèn luyện cho cơ thể khoẻ mạnh nhưng có ích gì đâu? Cũng may là mình thích tìm tòi, bằng không anh thức khuya dậy sớm thế này cũng uổng công thôi.
"Đồng chí Tiểu Khương dậy rồi à?" Lần đầu tiên dì Lưu thấy Khương Tuệ Ninh xuống lầu mà chưa tới bảy giờ, nên vô cùng kinh ngạc.
"Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe." Khương Tuệ Ninh nói xong còn ra vẻ khởi động cơ thể.
Dì Lưu nhìn cô cười, không phải không biết có lúc cô ngủ thẳng tới trưa, nhưng dì ấy không vạch trần, còn thân thiết rót một ly nước ấm cho cô.
Khương Tuệ Ninh nói một câu "cảm ơn" rồi nhận nước uống hết nửa ly, hỏi: "Sáng nay ăn gì thế dì Lưu?"
"Không phải đồng chí Tiểu Khương nói hoành thánh vị hải sản ở thành phố Nam ăn ngon à? Ngày hôm qua tôi đã gói một ít, sáng nay sẽ nấu cho cô ăn thử xem có giống vị ở thành phố Nam không."
"Hu hu... Dì Lưu à, dì đối xử với tôi tốt quá, tôi yêu dì chết mất." Khương Tuệ Ninh miệng ngọt, lại còn biết nhõng nhẽo, nghe nói dì Lưu nấu hoành thánh cho mình thì ôm dì ấy cọ.
Cô thật sự cảm thấy bản thân hạnh phúc quá, cô đã đọc vô số cuốn sách, rất nhiều cô dâu mới về nhà chồng sẽ bị người giúp việc gian xảo kiêu ngạo bắt nạt, nhưng dì Lưu lại không như thế, luôn thay đổi các món ăn đa dạng để nấu cho cô ăn, từ lúc cô tới đây đã được chăm sóc và đối xử bình đẳng.
Cô quyết định, mình có thể ở lỳ trong gia đình này cả đời (chỉ cần có dì Lưu, thì hai đời luôn cũng được).
Từ trước đến nay người nhà họ Qúy luôn là kiểu lạnh nhạt tự kiềm chế, Khương Tuệ Ninh bất ngờ nhõng nhẽo thề này khiến dì Lưu hơi luống cuống tay chân, nhưng dì ấy cũng thích ứng rất nhanh, đồng chí Tiểu Khương hoạt bát đáng yêu, từ lúc cô tới đây thì trong nhà không còn vắng lạnh nữa, dì ấy nhìn người đang ôm mình đầy trìu mến, nhìn kỹ thì đồng chí Tiểu Khương đáng yêu quá đi.
Quý Thần Nham và Quý Tử Thư chạy bộ trở về, vừa vào cửa thì nhìn thấy cảnh tượng Khương Tuệ Ninh nhõng nhẽo.
Quý Tử Thư không có phản ứng gì lớn, cứ như cảm thấy chẳng có gì lạ.
Nhưng Quý Thần Nham lại lặng lẽ cau mày, gặp ai cũng lôi kéo ôm ấp là thói quen không tốt.
Danh sách chương