Bà ấy nổi tiếng là người khó tính, mới được phân phối tới bệnh viện Đông Thành không lâu đã truyền cái tiếng ấy ra ngoài, chỉ là vì tay nghề bà ấy tốt nên mọi người mới không để ý, ai có bản lĩnh thì tính tình cũng sẽ khó chịu thôi, ai bảo người ta có năng lực chứ.

Lưu Nghiêu bị nói mà sắc mặt tái nhợt, nếu để bà ta lên làm chủ nhiệm thì Từ Ngọc Trân chính là người đầu tiên bị xử lý, chỉ là người được điều tới từ nơi khác thôi, dựa vào đâu mà gần đây luôn đè đầu bà ta chứ.

"Ấy chà, là tôi quan tâm cô thôi bác sĩ Từ, sao cô lại mắng người chứ? Có ai trong bệnh viện không biết cô đối xử tốt với cháu gái của mình đâu, con bé chưa gả tới đây đã chuẩn bị đồ xong rồi, kết quả bây giờ kết hôn lâu như thế rồi mà con bé ấy vẫn chưa tới thăm cô lần này, đây là loại cháu gái gì thế này."

Lúc Lưu Nghiêu nói chuyện còn cố ý đứng ở cửa, lớn tiếng nói ra ngoài.

Từ trước tới nay Từ Ngọc Trân chưa từng khoe chuyện cháu gái gả cho lãnh đạo Bộ quân đội, là lúc biết tin cháu gái sẽ gả tới thành phố Đông, có đồng nghiệp nhìn thấy bà ấy chuẩn bị quà cưới, đồng nghiệp vây quanh hỏi mãi nên bà ấy mới tùy tiện nói vài câu, chỉ nói là gả vào khu nhà ba Bộ miền Đông.

Kết quả còn chưa tới hai ngày đã lan truyền trong bệnh viện rồi.

Vì sao Lưu Nghiêu lớn tiếng nói ra ngoài hả? Là để mọi người biết cho dù cháu gái Từ Ngọc Trân gả cho chỉ huy của ba Bộ miền Đông thì sao, người ta leo lên cành cao rồi cũng không thèm để ý tới người mợ này.

Vậy nên lúc bỏ phiếu tranh cử chủ nhiệm, mọi người nên bầu thế nào thì nên suy nghĩ cho kỹ, mặc dù bà ta tìm được quan hệ rồi, nhưng không phải nếu kéo thêm được phiếu bầu của đồng nghiệp thì vị trí chủ nhiệm này càng chắc chắn hơn sao? Bằng không đến lúc đó lãnh đạo bệnh viện gật đầu đồng ý, nhưng đồng nghiệp lại bầu cho Từ Ngọc Trân thì sẽ trở thành đề tài bàn tán.

Lời này của Lưu Nghiêu đúng là khiến những người hóng chuyện có chút suy tính, thật ra phiếu bầu của bọn họ không quan trọng lắm trong chuyện quyết định chủ nhiệm, chỉ như cho một ân tình thôi, ngay từ đầu mọi người còn cho rằng Từ Ngọc Trân có ba Bộ miền Đông chống lưng, chắc chắc sẽ ngồi vào vị trí chủ nhiệm rồi.

Bây giờ biết bà ấy hoàn toàn không có chỗ dựa thì suy nghĩ của mọi người khó mà không lung lay, đã vậy Lưu Nghiêu còn là người thật sự có quan hệ ở bệnh viện nữa chứ, mặc dù quan hệ không lớn, nhưng có còn hơn không mà.



Có vài người bắt đầu dẫn hướng từng nhóm nhỏ, "Còn tưởng rằng bác sĩ Từ có quan hệ với ba Bộ miền Đông chứ, không ngờ lại hoàn toàn không có."

"Vậy mọi người muốn bầu phiếu cho ai?"

"Bác sĩ Lưu đi..."

Mọi người bắt đầu lục tục thay đổi, xem ra bây giờ bác sĩ Lưu có phần thắng cao hơn, để công việc sau này càng thuận lợi, tất nhiên phải cho một ân tình để lấy lòng.

Khương Tuệ Ninh không ngờ mình lại tham gia vào chuyện chia bè chia phái ở đơn vị làm việc như kiếp trước, thế là lập tức kích động, lâu rồi không có loại cảm giác này.

Chỉ là hình như mợ mình không có chút phần thắng nào thì phải? Nguyên nhân là vì mình không tới đây sớm.

Hơn nữa hình như bọn họ rất để ý tới ba Bộ miền Đông, ba Bộ miền Đông lợi hại lắm sao?

Cô lặng lẽ nghe vài câu, thôi kệ, nếu ba Bộ miền Đông lợi hại như thế, mà chồng mình còn là quan chỉ huy tối cao, đã chiếm vị trí có lợi như vậy thì sao có thể trơ mắt nhìn mợ thua được chứ.

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng dùng mắt ra hiệu cho thư ký Trần, cô cảm thấy bản thân phải có một màn chào sân thật hoành tráng mới được.

Thư ký Trần vô cùng hiểu ý, lập tức hắng giọng một cái rồi lớn tiếng hỏi: "Xin hỏi ai là bác sĩ Từ Ngọc Trân ạ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện