Nhóm dịch: Thất Liên HoaHiện giờ cô bé còn biết, ba mẹ nuôi đến từ một thời đại khác phát triển rất tốt đẹp, bọn họ gọi ở đây là thập niên tám mươi cơ hội quý báu ở khắp nơi.

Nói vận khí của mình tốt, bèn đi tới viện mồ côi nhận nuôi mình.

Nếu như không nhớ tới, Lâm Nhược sẽ đi theo bọn họ, nhưng cô bé đã nhớ tới ký ức của cá chép nhỏ là cô bé, cô bé phải tìm mẹ.

Dựa vào tên mẹ cô bé đưa cho chú công an, chú công an cũng liên lạc mẹ cô bé thanh niên trí thức ở thôn Thanh Hà, Lâm Nhược nắm góc áo công an, ngửa đầu mong đợi hỏi: “Chú công an, mẹ cháu sẽ đến sao?”Công an nhân dân xoa xoa đầu cô bé: “Sẽ đến.

”Lâm Nhược được dẫn ra ngoài nhận người thân, những cảnh sát nhân dân khác đều vây sang đây xem kết quả, không thể ngờ thấp giọng thảo luận: “Cô bé hơn một tuổi đã bị bắt cóc, còn có thể nhớ rõ tên mẹ ruột, đúng là không có khả năng, sao tôi không quá tin lắm.


”“Có phải nghe thấy tên từ chỗ bọn buôn người đó không?”“Được rồi đừng ồn ào, người phụ nữ thôn Thanh Hà tới nhận ruột thịt, tôi thấy cô gái nhỏ không giống nha, mẹ ruột con gái, sao không giống chút nào?”*Người Lâm gia thôn Thanh Hà nhận con, là phụ nữ, tuổi vừa vặn có thể làm mẹ Lâm Nhược.

Lâm Nhược mở to đôi mắt ngờ vực, người tới không phải mẹ của cô bé nha, nhưng người phụ nữ này cô bé cũng nhớ ra rồi, là em gái của ba cô bé, là cô nhỏ của cô bé, khi còn bé cũng từng ôm cô bé.

Lâm Nhược vui vẻ chạy tới, cởi giày chân trái xuống, cởi tất phân nửa, lộ ra gót chân cho cô nhỏ nhìn: “Cô nhỏ, cô xem phía sau bàn chân bớt cá chép nhỏ, cháu là con nhà các cô, cô dẫn con về tìm mẹ đi.

”Lâm Hồng Dục được gọi tới nhận ruột thịt khom lưng nhìn chân nhỏ đưa tới trước mặt, chân sau còn có vết bớt màu đỏ to bằng móng tay, hình tựa như cá chép nhỏ nhảy lên.

Lâm Hồng Dục lập tức đứng thẳng, lắc đầu nói: “Cháu gái nhỏ của nhà tôi bị bắt cóc trên chân không có bớt, đứa có bớt này không phải nhà tôi.


”“Cô không phải Chu Uyển Tâm! Tại sao cô thay Chu Uyển Tâm tới?” Bây giờ không ít nhà vẫn còn trọng nam khinh nữ, muốn sinh con trai có thể đưa con gái cho người khác, công an nhân dân phải hỏi thêm một câu.

Lâm Hồng Dục vội giải thích nói: “Chị dâu tôi là thanh niên trí thức, có ăn có học, chị ấy cũng không có trọng nam khinh nữ, trong thôn đều biết mấy năm nay chị dâu tôi tìm con tìm đến sinh bệnh, thực sự tới không được, anh tôi đi Bằng Thành nhập hàng, mẹ tôi nhận được điện thoại ở thôn, tôi đi làm trong thành, mẹ tôi gọi điện bảo tôi nhanh tới nhận cháu, nhận được điện thoại thì tôi bỏ công việc chạy tới.

”Lâm Hồng Dục còn nhấn mạnh: “Lúc cháu gái ra đời tôi vẫn chưa lập gia đình, đều là tôi tắm táp thay tả cho cháu, tôi sao lại không biết trên người cháu có bớt không? Đứa này thật không phải nhà tôi, dẫn về chị dâu tôi cũng không vui, bảo ba mẹ nuôi cô bé mang về nhà đi.

”Người của Lâm gia chính miệng nói bên hông cháu bị lạc của nhà cô ta không có bớt, công an nhân dân cũng cam chịu để ba mẹ nuôi dẫn con đi.

Mẹ nuôi Lâm Nhược chỉ xuống trán cô bé: “Mẹ thực sự bị con làm tức chết rồi, sau này còn quậy như vậy, thì không cần con nữa.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện