Chu Tử Thanh vừa hơi ngước mắt lên đã thấy Từ Giai khóc thút tha thút thít, từng giọt từng giọt nước mắt rơi vào mâm cơm.

Tầm mắt cô liếc về phía Từ Trường Thắng, thấy thái dương anh ta phồng lên, trên trán nổi gân xanh, giống như đang cố gắng kiềm chế tính khí.

Mãi đến khi bên phòng phía đông đột nhiên vang lên tiếng chửi bới không ngừng, anh ta cũng không nhịn được phát cáu, ném đũa xuống, nhấc chân đi, trong miệng không ngừng chửi:

"Con đàn bà chết tiệt, cho thể diện mà không biết điều giữ lấy, trong nhà có người chết hay sao, cô khóc tang ai đấy."

Chu Tử Thanh nghiêng người nhìn ra ngoài, thấy Từ Trường Thắng tìm cây gậy bên tường, chạy ào vào phòng phía đông.

Ngay lập tức phòng phía đông loạn như cào cào kêu khóc om sòm.

Chuyện này cũng chẳng liên quan đến cô, chiếc đũa như dài thêm một đôi mắt mắt, gắp một miếng thịt, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Từ Giai khóc rấm rứt, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Chu Tử Thanh một miếng rồi một miếng thịt cho vào miệng, dần dần cô ấy cũng quên cả khóc, há miệng, ngạc nhiên nhìn cô ăn ngon lành.



Lưu Quế Bình vì chuyện gì mà tuyệt thực, không ăn không uống, làm ầm làm ĩ, trong nhà này trừ Từ Giai mới trở về thì e rằng không ai không hiểu tại sao.

Từ Trường Thắng xếp hàng mượn máy kéo trong thôn về cày ruộng, cả ngày bận rộn làm việc trên ruộng, cơ bản bỏ mặc. Nguyên văn anh ta nói: Cô ta muốn chết thì chết.

Bà Từ khóc sưng hai mắt, còn Lưu Quế Bình vẫn cố gắng chịu đựng quyết không bỏ qua. Bà Từ khóc, Từ Giai khóc theo, cả nhà chỉ có mỗi Chu Tử Thanh là dửng dưng như không.

Đến tối, Lưu Quế Bình vẫn không ăn không uống như cũ, Chu Tử Thanh không đi qua phòng phía đông, rốt cuộc chị ta thay đổi thành cái dạng gì, cô không hề hay biết.

Nhưng tối muộn bà Từ từ phòng phía đông đi về, nhìn Chu Tử Thanh lắp bắp khẩn cầu cô:

"Thanh Nhi, tính tình mợ cháu ngang bướng, cứ tiếp diễn như này chẳng mấy chốc đưa cả mạng đền vào. Bà ngoại thương lượng với cháu một việc, cháu lùi một bước, đưa giấy chứng minh nhà đất cho mợ cháu, cháu lập giấy cam đoan trước mặt mợ cháu, nói sẽ không đuổi mợ cháu đi. Để cho mợ cháu an lòng, có được không?"

Bà Từ bị ép buộc đến hết cách, từ sáng đến tối cứ như vậy, miệng bà đã phát nhiệt, trong miệng nổi đầy mụn nước.

Lưu Quế Bình không ăn không uống, bà Từ ngoài uống nước, trên thực tế bà cũng chẳng ăn được bao nhiêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện