Bà ta không tin Diệp Chiêu thật sự muốn đi học lại, chắc chắn là ở nhà lười biếng quen, không muốn vào nhà xương làm việc, còn muốn cha nuôi tiếp.

Diệp Chiêu đoán được bà ta nghĩ như thế nào, cô bèn khẽ mỉm cười nói: "Ba không nỡ chi tiền cho con đi học lại.

""Không phải, đương nhiên là không phải rồi.

Để dì đi nói với ba con.

Chỉ cần con muốn đi học, dì sẽ ủng hộ con.

" Bạch Vận Liên vỗ nhẹ lên vai Diệp Chiêu, rồi hàn huyên thêm đôi ba câu.

Khách bên ngoài sắp về, Bạch Vận Liên mới vội vàng đi ra ngoài.

Diệp Chiêu lại mở sách giải trí ra, ngồi ngơ ngẩn một lát.

Chờ khi bên ngoài dần yên tĩnh, cô mới đứng dậy cầm vỏ dưa hấu đi vứt.


Diệp Định Quốc uống rượu đỏ cả mặt.

Ông ta ngồi trên ghế sô pha, cả mặt với cổ đều đỏ rực.

Ông ta khép hờ mắt, nghe Bạch Vận Liên thì thầm gì đó.

Diệp Chiêu vứt vỏ dưa hấu vào thùng rác, chợt nghe thấy ba cô quát to đầy chê ghét: "Đừng có làm tao mất mặt thêm nữa, mày là cái thứ gì thì phải tự biết lấy.

"Diệp Chiêu vốn là cái thứ gì, chính là đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, quán quân về tiết kiệm, học cả đại học lẫn thạc sĩ, tiếc là trong lúc đang làm nghiên cứu sinh, trên đường đi làm thêm thì cô bị tai nạn giao thông, bất hạnh thành người thực vật.

Cho nên lần xuyên không này chính là cơ hội sống lại của cô.

Diệp Định Quốc lại nhắm mắt, chỉ hừ ra một câu: "Thứ ăn hại!"Diệp Chiêu như phản xạ có điều kiện cãi lại: "Nếu con là thứ ăn hại, như vậy cũng là do gen di truyền của ba không tốt, chính ba sinh ra thứ ăn hại.

"Người cả nhà đều ngây ngẩn.

Lúc trước Diệp Chiêu cứ thấy Diệp Định Quốc là như chuột thấy mèo, có bao giờ dám tranh cãi như thế.


Mấy năm nay Diệp Định Quốc đã quen thói nói một không hai, chưa từng bị ai công nhiên chống đối như vậy.

Ông ta tức giận tới đôi tay phát run, bèn tiện tay quờ lấy chiếc ấm tử sa trên bàn, hung hăng ném tới.

Diệp Chiêu lỉnh sang bên cạnh né tránh.

Rầm.

Ấm tử sa vỡ tan tành, rơi đầy đất.

Đó là chiếc ấm tử sa yêu quý của bác Hai.

Bác Hai đứng bên cạnh suýt thì nhồi máu cơ tim.

"Mày tưởng tao không dám đánh mày à?" Diệp Định Quốc lung la lung lay đứng dậy, định nhào tới đánh cô.

Bạch Vận Liên nhanh chóng giữ lấy ông ta.

Lúc bình thường Diệp Định Quốc là người khá điềm tĩnh, nhưng không biết tại sao mà cứ nhắc tới con gái là ông ta lại nổi nóng.

Ngày mai bọn họ còn phải đi đăng ký kết hôn, Bạch Vận Liên sợ sinh chuyện rắc rối, bèn vội vàng khuyên can: "Lão Diệp, anh uống nhiều quá rồi, bình tĩnh chút.

".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện