Phạm Hiểu Quyên nói:

"Đợi khi nhà chúng ta sửa lại xong, Niếp Niếp sẽ có giường đơn ngủ rồi."

Ánh mắt của Hàn Tinh Thần lập tức sáng lên lấp lánh, kéo cô hỏi liên tục:

"Mẹ, mẹ ơi, con muốn cái này, cái này nữa."

Lời này cô nói rất nhiều lần rồi, chồng cũng không để ý như nước đổ đầu vịt.

Người lớn chỉ muốn dùng lời nói dối cho qua chuyện, nhưng lần nào trẻ con đều luôn tin tất cả chúng là thật.

Nhưng lần này, Phạm Hiểu Quyên thật sự có ý định đổi điều kiện cho con mình.

Cô muốn mua nhà, tranh các phúc lợi Bành Thải Lan, mua hết các phòng đông và tây ở tiểu viện.

Ngày hôm sau mới vừa rạng sáng, Phạm Hiểu Quyên đã thức dậy.

Hàn Giang đã rời khỏi nhà, con gái vẫn còn đang ngủ rất say, bữa ăn sáng bình thường rất đơn giản, cô xới cơm nguội còn thừa hôm qua, bới ra bát.

Nếu sáng nào cô rảnh rỗi thì sẽ nấu món này kỹ một xíu, còn không thì mua đồ ăn từ ngoài về hoặc dùng những thứ có sẵn là được rồi.

Vào thời tiết mùa đông ở phương Bắc, mỗi gia đình nào cũng dự trữ một số thứ đơn giản để sẵn trong nhà.

Ở nhà còn trứng gà, cô lấy ra hai quả đập vỡ cho vào bát, rồi lại khuấy tan lên để lát nữa làm cơm trứng chiên rong biển, sau đó cô cầm một củ cà rốt.

Cô cắt cà rốt thành từng cọng nhỏ rồi bỏ vào nồi xào trước, đổ cơm vào đảo lên, đổ sốt trứng gà đã đánh tan trước đó vào nồi, cuối cùng cho rong biển vào cơm trứng chiên.



Cơm trứng chiên rong biển vừa mới xào xong, đứa bé đã xoa xoa mắt đi vào nhà bếp.

Phạm Hiểu Quyên nở nụ cười, nhìn con gái mình.

Trẻ con mới năm tuổi chưa biết cách thắt tóc, cô bé thắt cái bím nhỏ xiên vẹo đến đáng thương.

"Con ăn cơm trước đi."

Cô bới ra một chén cơm trứng chiên rong biển, đứa bé vẫn chưa tỉnh ngủ.

Ban đầu, cô bé chả buồn ăn nên chỉ từ từ há miệng ăn một miếng, nhưng ngay khi ăn vào muỗng đầu tiên, vị giác của cô bé lập tức bị đánh thức, thoáng chốc ánh mắt to trợn tròn nói:

"Ngon quá đi."

Cơm chiên rong biển có mùi thơm thanh mát rất đặc biệt, đây là lần đầu tiên cô bé ăn được món ngon thế này.

Ngay cả chuyện cô bé không thích vị của cà rốt, cũng quên rồi.

Thoắt cái, đứa bé bắt đầu và từng ngụm lớn cơm vào miệng, còn nói khen ngợi như thật:

"Mẹ, cơm mẹ nấu là món ăn ngon nhất thế giới này."

Phạm Hiểu Quyên bật cười, nói:

"Làm gì đến mức đó."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện