Khổng Vĩ cũng không hiểu mọi chuyện ra sao, anh ta chạy chậm đến sau lưng con gái của mình, giữ chặt cánh tay nhỏ cô bé lại.

"Khổng Diệu Diệu, con phải nói rõ có chuyện gì xảy ra chứ?"

"Con không muốn chơi với Hàn Tinh Thần nữa, nên không chơi với bạn ấy thôi, con không bao giờ muốn nhìn thấy bạn ấy nữa."

Khổng Diệu Diệu vừa khóc vừa nói.

"Diệu Diệu."

Khổng Vĩ nghiêm khắc ngăn con gái của mình nói tiếp, anh ta giữ chặt cánh tay nhỏ của con gái rồi nói xin lỗi với cô gái đứng bên cạnh đó:

"Xin lỗi cô, tại tôi không dạy con cái cho tốt. Chắc chắn, tôi sẽ bảo con bé xin lỗi con gái của cô."

Người phụ nữ đối diện với anh ta chỉ cười, thờ ơ.

Không chơi thì bỏ đi, ai mà thèm chứ.

Chỉ mới thắt một bím tóc nhỏ thật xinh đẹp, đã không làm bạn bè nữa rồi sao.

Cô bé này chỉ mới mấy tuổi đầu, sao lại có tâm lý vặn vẹo như thế.

Nụ cười của cô rất nhạt, khiến cho Khổng Vĩ lại cảm giác như bản thân thật sự đã nhìn thấy cô ở đâu rồi.





Thứ bảy, đơn vị của Hàn Giang tan ca sớm, Phạm Hiểu Quyên đúng giờ ra ngoài phát hiện có rất nhiều cô gái trẻ trong đơn vị bản thân đang làm, nhìn ra hướng đối diện bên đường.

Trời còn rất lạnh, nhưng Hàn Giang chỉ mặc một bộ đồ thể thao đứng ở trên đường thật sự toát lên hai chữ "ngầu lòi".

Khi chồng cô còn trẻ, anh quanh năm suốt tháng đều giam mình trong phòng huấn luyện, thần khí từ cơ thể anh toát ra mạnh mẽ đến mức không thể có người bình thường nào so sánh được.

"Quyên Nhi."

Đôi mắt của Hàn Giang lóe lên, dù anh đang đứng ở rất xa nhưng vẫn vẫy tay với Phạm Hiểu Quyên.

Thoáng chốc, ánh mắt mọi người xung quanh lập tức dồn về Phạm Hiểu Quyên.

Cô không biết sao, mặt cô nóng như bị thiêu cháy, chân cũng không thể bước đi được chỉ có thể đứng im tại chỗ.

Lúc người đàn ông này còn trẻ thật sự rất đẹp trai, anh đứng ở nơi đó như tượng được đúc ra, toàn thân thể cao như một cái sào móc áo.

Cô chỉ gặp anh trong một lần hẹn hò, ngày hôm đó Hàn Giang cũng đứng ở trước cổng công viên như lúc này, ánh mắt của mọi người xung quanh đều tập trung hết lên thân thể của anh.

Hàn Giang thấy cô vẫn đứng im tại chỗ, anh lập tức bước đến trước mặt cô, vươn tay ra nắm chặt tay cô rồi dỗ dành, nói:

"Thứ bảy này, con chúng ta chỉ có tiết học buổi sáng. Đúng lúc, anh chỉ làm việc sáng hôm nay nên đến đón hai mẹ con sớm hơn một chút.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện