Đứa trẻ nhỏ này, đối với người quen bình thường một chút tâm lý đề phòng cũng không có, huống hồ Bành Thải Lan còn mua kẹo cho Hàn Tinh Thần ăn.

Cô bé thấy Bành Thải Lan vẫy tay với mình, bèn từ đằng sau cửa chui ra, hai đôi tay nhỏ chắp sau lưng, cô bé cười tủm tỉm đứng ở trước mặt Bành Thải Lan, ngửa đầu nhỏ nhìn cô ta.

Mấy đứa trẻ con còn lại cũng không để ý tới Hàn Tinh Thần vừa bỏ chạy, tiếp tục chơi đùa.

Bành Thải Lan nói: "Bé con, cháu chưa từng thấy ti vi màu đúng không?"

Trẻ con thích xem ti vi, mỗi ngày lúc sáu giờ đều đứng xung quanh ti vi để xem phim hoạt hình đó là cách giải trí tốt nhất trong ngày.

Nhưng ti vi bây giờ là màu đen và trắng, ti vi màu rất ít.

Ti vi màu? Hàn Tinh Thần vừa nghe được ánh mắt lập tức sáng lên, lắc lắc đầu nhỏ tỏ vẻ: "Chưa từng ạ, đó là cái cái gì vậy?"

"Những người trên ti vi màu đều có màu sắc, so với ti vi nhà cháu còn đẹp hơn nhiều." Bành Thải Lan nói.

"Cháu không tin tốt hơn của nhà cháu." Cô bé chớp mắt nói.

"Nhà Hổ Tử mới mua ti vi màu mới, lúc thím tới còn đang sửa kênh, không tin thì cháu đi xem thử đi, đúng lúc người nhà bọn họ vẫn chưa đi, thím còn nghe nói nhà bọn họ còn lắp truyền hình cáp, suốt ngày đều có thể xem phim hoạt hình."

"Thật ạ?"



"Thím lừa cháu làm gì?"

Ti vi ở nhà chỉ có sáu giờ mới phim hoạt hình, thời gian nửa tiếng đó thực sự là thiên đường của trẻ nhỏ, mỗi ngày trong nhà đều không ít trẻ con vây xem.

Hàn Tinh Thần động lòng: “Nhưng các bạn ấy vẫn còn đang chơi trốn tìm ạ.”

Bành Thải Lan cười nói: "Tìm không thấy thì không tìm nữa thôi.”

Trời dần tối, Hàn Tinh Thần suy nghĩ một lúc, nhảy nhót chạy ra ngoài.

Cô bé vừa ra khỏi cửa, giống như là một bảo tàng nhỏ đầy bí mật, trong nháy mắt ngay cả sợi tóc cũng có tinh thần.

Vừa ra khỏi cửa, cô bé đã đụng phải Hàn Bằng Phi, hai anh em bình thường gặp mặt sẽ cãi nhau rất hăng, nhưng chẳng mấy chốc lại có thể chơi cùng với nhau.

Hàn Bằng Phi nhìn vào Tiểu Tinh Tinh nhảy nhót, mở miệng hỏi: "Tiểu Tinh Tinh em đi đâu vậy?"

Hàn Tinh Thần rất được bạn bè yeu quý, những đứa nhỏ vùng này đều thích chơi cùng cô bé.

Hàn Bằng Phi nói: "Anh cũng muốn đi." Cậu ta đưa một viên kẹo đường cho Hàn Tinh Thần, xem như nhận lỗi với cô bé.

Hàn Tinh Thần nhận lấy viên kẹo đường, nắm dúm dó trong lòng bàn tay một lúc lâu, cô bé thấy khá bất ngờ: "Vậy anh đi theo em nhé."

Em đây sẽ dẫn anh bay khắp ngõ nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện