Hàn Bằng Phi cam đoan: "Sau này anh ăn gì cũng sẽ không quên em."
Hàn Tinh Thần đi nhanh, nói có lệ: "Được, được, em nhất định sẽ nhớ rõ lời của anh."
Đầu óc của đứa nhỏ Hàn Bằng Phi chỉ có một nếp nhăn, không nghe ra được câu này có ý xấu gì, cậu ta vui vẻ nắm bàn tay nhỏ bé của em gái.
Nhà Hổ Tử không có ti vi, nhưng nhà cậu có một con chó rất hung dữ.
Cha Hổ Tử làm quản lý hậu cần ở trường học, trường học cho nghỉ đông, cha Hổ Tử bèn đưa con chó trông trường học về nhà nuôi vào kỳ nghỉ.
Con chó kia rất biết bảo vệ đồ vật, cũng rất hung dữ, nó mà hăng lên thì dây xích cũng không buộc được.
Hàn Tinh Thần đi đến cửa nhà Hổ Tử chợt nghe thấy tiếng động, cô bé đẩy cửa vào không hề suy nghĩ.
Trong sân không có ai, chỉ có một con chó to nằm giữa sân.
Con chó đang ngủ, bỗng thấy một cô nhóc xa lạ xuất hiện trước mặt.
Loài chó thích bắt nạt trẻ con và người già, thấy cô nhóc kia thò đầu vào thì loẹt quẹt đứng dậy, cổ họng phát ra một tiếng gầm cảnh giác.
Hàn Tinh Thần bị dọa sợ.
Bình thường cô bé thấy chó ở ngõ nhỏ đã rất sợ hãi, huống chi hôm nay chỉ có một mình cô bé.
Bọn nhỏ cũng biết, thấy chó không được biểu hiện ra mình quá sợ hãi, đặc biệt là không được chạy, tốt nhất là nên cầm một cái gậy để dọa chó, không thể thua về khí thế được.
Dù sao vẫn là trẻ con, sự sợ hãi tột độ đã khiến cô bé quên hết những lời nhắc nhở của người lớn, cô bé quay đầu ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Con chó kia cũng không bị xích chặt, nhanh chóng chạy theo hai đứa nhỏ, nó dùng sức lực rất lớn thoát khỏi được dây xích, chỉ mất vài bước đã đuổi theo sát mông hai đứa nhỏ.
Hàn Bằng Phi muốn làm anh hùng, nhưng dù lấy hết can đảm cũng bị chó dọa đến mức không nhúc nhích, tay còn đẩy Tiểu Tinh Tinh: "Em chạy mau."
Hàn Tinh Thần "ừ" một tiếng rồi bỏ chạy.
Hàn Bằng Phi thuận tay giơ cây gậy trong tay lên: "Cút đi."
Không ngờ con chó kia lại không dừng lại ở chỗ Hàn Bằng Phi, nó chạy theo Hàn Tinh Thần đã bỏ chạy.
Một người, một chó, thậm chí con chó kia còn không phát ra tiếng sủa cảnh cáo.
Hàn Bằng Phi cũng bị dọa đến choáng váng, hai anh em bỏ chạy theo hai hướng khác nhau.
Con chó kia lại đuổi theo Hàn Bằng Phi.
Chỉ là một đứa trẻ hơn năm tuổi, sao có thể chạy thoát khỏi một con chó, cậu ta gào thét loạn xạ, sợ tới mức khóc to.
Hàn Tinh Thần cũng bị dọa chết khiếp.
Hàn Tinh Thần đi nhanh, nói có lệ: "Được, được, em nhất định sẽ nhớ rõ lời của anh."
Đầu óc của đứa nhỏ Hàn Bằng Phi chỉ có một nếp nhăn, không nghe ra được câu này có ý xấu gì, cậu ta vui vẻ nắm bàn tay nhỏ bé của em gái.
Nhà Hổ Tử không có ti vi, nhưng nhà cậu có một con chó rất hung dữ.
Cha Hổ Tử làm quản lý hậu cần ở trường học, trường học cho nghỉ đông, cha Hổ Tử bèn đưa con chó trông trường học về nhà nuôi vào kỳ nghỉ.
Con chó kia rất biết bảo vệ đồ vật, cũng rất hung dữ, nó mà hăng lên thì dây xích cũng không buộc được.
Hàn Tinh Thần đi đến cửa nhà Hổ Tử chợt nghe thấy tiếng động, cô bé đẩy cửa vào không hề suy nghĩ.
Trong sân không có ai, chỉ có một con chó to nằm giữa sân.
Con chó đang ngủ, bỗng thấy một cô nhóc xa lạ xuất hiện trước mặt.
Loài chó thích bắt nạt trẻ con và người già, thấy cô nhóc kia thò đầu vào thì loẹt quẹt đứng dậy, cổ họng phát ra một tiếng gầm cảnh giác.
Hàn Tinh Thần bị dọa sợ.
Bình thường cô bé thấy chó ở ngõ nhỏ đã rất sợ hãi, huống chi hôm nay chỉ có một mình cô bé.
Bọn nhỏ cũng biết, thấy chó không được biểu hiện ra mình quá sợ hãi, đặc biệt là không được chạy, tốt nhất là nên cầm một cái gậy để dọa chó, không thể thua về khí thế được.
Dù sao vẫn là trẻ con, sự sợ hãi tột độ đã khiến cô bé quên hết những lời nhắc nhở của người lớn, cô bé quay đầu ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Con chó kia cũng không bị xích chặt, nhanh chóng chạy theo hai đứa nhỏ, nó dùng sức lực rất lớn thoát khỏi được dây xích, chỉ mất vài bước đã đuổi theo sát mông hai đứa nhỏ.
Hàn Bằng Phi muốn làm anh hùng, nhưng dù lấy hết can đảm cũng bị chó dọa đến mức không nhúc nhích, tay còn đẩy Tiểu Tinh Tinh: "Em chạy mau."
Hàn Tinh Thần "ừ" một tiếng rồi bỏ chạy.
Hàn Bằng Phi thuận tay giơ cây gậy trong tay lên: "Cút đi."
Không ngờ con chó kia lại không dừng lại ở chỗ Hàn Bằng Phi, nó chạy theo Hàn Tinh Thần đã bỏ chạy.
Một người, một chó, thậm chí con chó kia còn không phát ra tiếng sủa cảnh cáo.
Hàn Bằng Phi cũng bị dọa đến choáng váng, hai anh em bỏ chạy theo hai hướng khác nhau.
Con chó kia lại đuổi theo Hàn Bằng Phi.
Chỉ là một đứa trẻ hơn năm tuổi, sao có thể chạy thoát khỏi một con chó, cậu ta gào thét loạn xạ, sợ tới mức khóc to.
Hàn Tinh Thần cũng bị dọa chết khiếp.
Danh sách chương