Thím Phúc thấy cô im lặng không nói năng gì cũng đoán được cô đang lo lắng cho bà A Hương, vì thế lại khuyên cô hãy tin a sir: “Bọn họ chắc chắn có thể điều tra ra chân tướng, sẽ không để người vô tội phải ngồi tù oan đâu.”

Tô Niệm Tinh lại không tin cảnh sát Hương Giang có thể điều tra rõ ràng tất cả các vụ án, lại càng không tin trên đời này không có án oan, nhưng cô cũng không có cách nào tốt hơn nên chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi.

Cô đợi hai ngày cuối cùng cũng được gặp lại bà A Hương, hơn nữa, đối phương vừa ra khỏi đồn cảnh sát đã tới tìm cô.

Tô Niệm Tinh đang ở trong sân làm cá, bà A Hương đẩy cửa đi vào làm cô sợ hết hồn, trông thấy người tới là bà A Hương, cô lập tức mừng rỡ đi ra đón người, hỏi bà ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bà A Hương ngồi xuống vừa xử lý cá chung với cô, vừa kể lại chuyện hôm đó: “Bà đi tìm A Anh nhưng cô ta không có nhà, sau đó bà lại biết được địa chỉ nhà A Phong từ miệng anh chồng mới của cô ta rồi lại đụng phải A Anh ở ngay nhà A Phong. Bà nói cho cô ta biết manh mối mà cháu đã nói cho bà, cô ta hỏi bà làm sao biết được. Cháu đã tính ra nhưng người khác sẽ không tin, cho nên bà nói có nhân chứng đã nhìn thấy và nói cho bà hay.”

Bà ta dụi mắt: “A Anh ở đó đợi chung với bà, buổi trưa, A Anh mua cơm từ bên ngoài về rồi mọi người ăn chung. Lúc tỉnh lại thì A Anh đã chết bên cạnh bà rồi. Trên tay bà lại đang cầm dao, trên dao có dấu vân tay của bà cho nên bà bị a sir dẫn đến đồn cảnh sát.”

Tô Niệm Tinh nghe thế bèn trợn mắt há hốc mồm, loại tình huống này quả thật rất khiến người ta nghi ngờ, cô truy hỏi: “A sir nói thế nào ạ? Bọn họ đã loại trừ nghi ngờ về bà chưa?”



Bà A Hương gật đầu: “Trong cơm có bỏ thuốc, trong dạ dày của bà và A Anh đều có không ít, với lượng thuốc mà bà đã dùng và tình hình cơ thể của bà hoàn toàn không có khả năng giết chết cô ta, dấu vân tay trên con dao kia cũng chỉ có một nhóm.”

Tô Niệm Tinh hiểu ra, lúc người bình thường cầm dao không có khả năng chỉ có một nhóm được, bạn cũng phải điều chỉnh tư thế cầm dao chứ? Hơn nữa, A Anh bị một nhát dao đâm chết, với thủ pháp của bà A Hương, bà ta chắc hẳn không có bản lĩnh đâm một nhát giết chết người ngay được. Mấy nghi vấn này cũng đã đủ để chứng minh kẻ giết chết A Anh là một người khác rồi.

“Vậy bà có gặp A Phong không?”

Bà A Hương lắc đầu: “A sir đang tìm, kêu bà cứ về đợi tin tức.”

Bà ta có hơi kích động, hai mắt đỏ hoe: “Nhất định là A Phong làm rồi, chắc chắn nó đã lén lút bỏ thuốc hại bọn bà. Nó sợ bọn bà tra được đến người nó nên giết A Anh, vu hại cho bà. Như vậy sẽ không có người nào còn hỏi đến chuyện của Văn Văn nữa. Lòng dạ nó thật hiểm độc, con người quá xấu xa. Bà đã nói với mấy a sir rồi, cũng không biết liệu bọn họ có tin không.”

Văn Văn đã mất tích được một năm, bà A Hương vẫn luôn kiên trì đi tìm cháu gái, dùng hết toàn bộ tinh thần và thể xác để hình dung cũng không hề nói quá. Bây giờ vất vả lắm mới có được manh mối nhưng lại nhanh đứt đoạn như vậy, cũng khó trách bà ta lại kích động như thế.

Suy đoán của bà ta xem chừng rất có lý nhưng lại không có chứng cứ ủng hộ, ví dụ như người mua cơm là A Anh, A Phong thì mãi vẫn không về nhà, làm thế nào mà anh ta có thể bỏ thuốc hại hai người một cách thần không biết, quỷ không hay được chứ? Nhưng Tô Niệm Tinh cũng không thể đánh tan tính tích cực của bà ta, lại sợ bà ta quá mức kích động, tăng thêm gánh nặng trong lòng, vì thế vội vỗ lên lưng bà ta, lại cầm tay bà ta, im lặng an ủi, nhưng lại không ngờ lần này hình ảnh đã thay đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện