Bà A Hương lại đáp một cách thản nhiên: “Chắc là thấy Văn Văn dễ thương chăng? A Phong đã hơn ba mươi tuổi rồi, cũng đã sớm đến cái tuổi làm cha, coi Văn Văn như con gái mà thương yêu cũng không có gì không đúng?”

Tô Niệm Tinh bị giọng điệu hiển nhiên này của bà ta làm cho ngớ người, sao bà ta có thể nghĩ như vậy được chứ: “Đàn ông và phụ nữ khác nhau, cảm xúc của phụ nữ phong phú, lòng đồng cảm mạnh, phần lớn phụ nữ đều sẽ có lòng đồng cảm. Nhưng đàn ông thì không, tình yêu của bọn họ tới từ trách nhiệm và ngày thường ăn ở với nhau, đến ngay cả em họ đã quen biết hơn hai mươi năm mà anh ta còn giết vậy chứng tỏ anh ta thậm chí còn không bằng một người đàn ông bình thường. Dựa theo tâm lý, sau khi giết người xong, anh ta chắc hẳn nên cuốn gói chạy trốn mới đúng, nhưng anh ta lại muốn dẫn cả Văn Văn cùng chạy, thế này không đúng.”

Bà A Hương cúi đầu nghĩ ngợi rất lâu, bà ta chỉ lớn tuổi lại thường xuyên nghĩ tốt cho người khác, nhưng thông qua một phen nhắc nhở này của cô cũng cảm thấy sự việc có hơi không đúng, cũng không biết nghĩ đến chuyện gì mà hai tay bà ta không nhịn được mà run lên.

Tô Niệm Tinh nắm lấy tay bà ta, hình ảnh lại một lần nữa thay đổi, lần này lại là cảnh tượng bà A Hương đang bế Văn Văn với vẻ lưu luyến không rời.

Liệu điều này có chứng minh cho dù Văn Văn không phải ruột thịt thì bà A Hương vẫn lưu luyến cô bé như cũ không? Dù sao thì đứa nhỏ cũng vô tội, cộng thêm bà A Hương đã nuôi nấng Văn Văn năm nay, tình cảm giữa hai bà cháu sâu đậm cho nên luyến tiếc cũng là chuyện rất bình thường.

Bà A Hương lau nước mắt: “Ngày mai bà nhất định sẽ đi hỏi.”

Nói xong, bà ta dọn sạp chuẩn bị về nhà, hôm nay bà ta phải ngủ sớm một chút vì ngày mai còn phải dậy sớm để đến Nguyên Lãng.

Ba ngày tiếp theo đó, Tô Niệm Tinh đều không thể gặp được bà A Hương, nghe bà thím bán khoai lang nói với cô là mấy hôm nay bà A Hương đều không qua đây bày sạp, có lẽ là có chuyện nên chậm trễ rồi.

Cô đoán bà A Hương đang lo lắng chuyện quyền nuôi dưỡng đứa cháu gái nhỏ cho nên không thể tới đây mỗi ngày được nữa.

Chớp mắt cái lại qua thêm vài ngày nữa, từ miệng thím Phúc, Tô Niệm Tinh biết được bà A Hương đã về nhà rồi, buổi tối cô lại sốt ruột đi tìm người ta.



Chỉ mới mấy ngày không gặp mà cả người bà A Hương như già đi thêm mười tuổi, trước đây hai bên tóc mai điểm hoa râm nhưng bây giờ gần như đều đã bạc trắng hết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên lại già đi nhanh như vậy? Trong lòng cô có một dự cảm chẳng lành, lẽ nào những suy đoán trước đó của cô đã thành sự thật rồi sao?

Cô hỏi dò: “Bà đã gặp Văn Văn chưa ạ?”

Bà A Hương lau nước mắt: “Gặp rồi, Văn Văn được chăm sóc rất tốt, nhưng…”

Nghe đến chữ “nhưng” này, trái tim của Tô Niệm Tinh vọt thẳng lên cổ họng, nhìn chằm chằm vào bà ta không rời, đợi câu sau của bà ta.

Bà A Hương ôm ngực trông như sắp ngất đi: “Nhưng con trai bà không phải chết vì ngoài ý muốn mà là bị lũ chúng nó bắt tay nhau hại chết. Tên A Phong đó cũng không phải anh họ của A Anh, hai người tụi nó không có quan hệ huyết thống gì cả. Tụi nó đã quen biết nhau từ lâu rồi, A Anh gả cho con trai bà là để lừa tiền, vậy mà đến bây giờ bà mới biết.”

Tô Niệm Tinh quả thật không dám tin vào lỗ tai mình, sự thật này giống như sét đánh giữa trời quang bổ ngay một phát vào đầu. Cô theo bản năng nắm chặt tay của bà A Hương. Lần này, hình ảnh lại thay đổi, không phải là cảnh bà A Hương và Văn Văn lưu luyến chia tay nữa mà là a sir hỏi bà A Hương về chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó.

Bà A Hương kể lại hai năm rõ mười nhưng cũng nhanh chóng phát hiện ra không đúng. Con trai bà ta qua đời vì tai nạn giao thông, năm ấy tòa án đã phán người gây ra tai nạn ngồi tù năm năm, tại sao a sir lại hỏi bà ta, còn hỏi chi tiết như vậy?

Bà ta cảm thấy không đúng lắm, dưới sự thúc ép liên tục của bà ta, a sir mới kể lại cho bà ta nghe chân tướng vụ việc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện