Theo lý mà nói thì yêu cầu này không quá đáng nhưng Tô Niệm Tinh thật sự không biết, cô gãi đầu lúng túng: “Bưu ca, chỉ tay chỉ có thể xem tiên thiên phong thủy, chính là gia đình, chốn ở ấy, còn tiệm mới thì không nằm trong phạm trù này.”

Anh Đại Sơn thấy cô mở miệng đã từ chối ngay, lập tức chỉ vào mặt cô mà chửi to: “Đừng có vuốt mặt mà không nể mũi kiểu đấy! Kêu cô xem là đã coi trọng cô lắm rồi đấy!”

Anh Bưu giơ tay ngăn anh ta lại, rõ ràng trông vô cùng khoan dung: “Cô ấy nói không biết tính thì chính là không biết tính. Người chuyên nghiệp làm chuyện chuyên nghiệp. Thầy bói cũng chia làm nhiều loại, có người sở trường phân kim định huyệt, có người am hiểu xem chỉ tay, chuyện này rất bình thường. Cậu không thể yêu cầu thợ cắt tóc nấu một bữa tiệc sang trọng cho cậu được, đây là ép buộc người ta.”

Anh Đại Sơn vội vàng rụt tay, khom người gật đầu đáp.

Tô Niệm Tinh quan sát anh Bưu, xem chừng vị tân đường chủ này đã thu phục được đám người này rồi.

Anh Bưu đá văng cái ghế, ra hiệu cho Tô Niệm Tinh ngồi xuống: “Vậy thì xem cái sở trường của cô đi, tính giúp tôi xem.”

Xem ra nhất định phải xem cho anh ta rồi, bà A Hương gấp đến túa mồ hôi hột, chỉ sợ cô lại nói ra lời tiên tri kiểu “trong ba ngày chắc chắn sẽ chết.” Tô Niệm Tinh liếc mắt ra hiệu cho bà A Hương chớ sốt ruột, lúc này mới ngồi xuống xem chỉ tay cho anh ta.

Lần này hình ảnh rất kỳ quái.

Trong căn biệt thự phong cách kiểu Âu, vệ sĩ phụ trách an toàn trong nhà đều là người nước ngoài, ngay đúng lúc này có một đám người mặc đồ đen lao vào biệt thự, động tĩnh này làm kinh động đến vệ sĩ. Người mặc đồ đen rút súng ra bắn chết mấy tay vệ sĩ kia, sau đó lao thẳng lên lầu hai, đẩy mở cánh cửa thư phòng và tìm được chủ nhân. Tướng mạo của người này có vài phần tương tự với anh Bưu, người mặc đồ đen đánh người bất tỉnh rồi khiêng đi, suốt toàn bộ quá trình tốc độ cực kỳ nhanh, không hề lề mề dông dài chút nào.

Video đến đây là kết thúc, không có một câu nói nào hết, trực tiếp bắn súng ngay tắp lự, Tô Niệm Tinh chỉ có thể dựa vào bản thân để phân tích.

Chủ nhân của biệt thự này có vài phần tương tự với anh Bưu, chắc là người thân của anh ta.



Cô nhẹ giọng nói: “Con trai hoặc là cháu trai của anh sẽ bị người ta bắt cóc trong vòng một năm.”

Anh Bưu giật nảy mình, anh ta làm giang hồ có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu, con trai từ nhỏ đã thích đọc sách, thành tích lại vô cùng tốt, lại còn thi đỗ đại học số một số hai ở nước ngoài. Sau này cậu ta muốn quay về Hương Giang, hiển nhiên anh ta không chịu cho con trai mình dấn thân vào cái nghề này, vì thế đã kêu con trai định cư ở nước ngoài, còn mua một căn biệt thự cho cậu ta.

Có người muốn bắt cóc A Chí sao? Ai lại to gan lớn mật như thế? Trong đầu anh ta đầy rẫy nghi ngờ, nắm tay siết lại vang răng rắc, hỏi Tô Niệm Tinh người kia là ai với vẻ mặt u ám.

Tô Niệm Tinh lắc đầu: “Tôi chỉ có thể xem được nhiêu đây thôi.”

Anh Bưu cũng không làm khó cô mà phất tay ra phía sau, anh Đại Sơn lại đập một xấp tiền lên mặt bàn xem quẻ: “Đây là tiền xem quẻ cho cô, chuyện hôm nay không thể tiết lộ ra ngoài.”

Tô Niệm Tinh gật đầu: “Giữ bí mật cho khách hàng là trách nhiệm của chúng tôi.”

Anh Bưu rất hài lòng, đứng dậy nói với đám người phía sau: “Sau hôm nay không được phép thu phí bảo kê ở quầy hàng này.” Anh ta lại nhìn về phía Tô Niệm Tinh: “Nếu có gì phiền phức thì cứ việc tìm mấy người Cường ngốc, bọn họ sẽ đòi lại công bằng cho cô.”

Tô Niệm Tinh thật sự không muốn dính dáng gì đến mấy người lăn lộn trong thế giới ngầm này, chỉ cần đối phương không thu phí bảo kê là cô đã cảm tạ trời đất rồi.

Nhưng cô cũng không dám phản kháng mà tươi cười như hoa nở, bộ dáng cảm thấy vinh hạnh: “Cảm ơn Bưu ca.”

Anh Bưu dẫn những người khác rời đi, còn Cường ngốc thì bị giữ lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện