Mấy vị cảnh sát dùng hành động thực tế như gió cuốn mây tan để biểu đạt sự tán thành về tài nấu nướng của Dịch Gia Đống.
Ông chủ Dịch nghe nói tối nay mọi người phải tăng ca nên đích thân pha cà phê cho bọn họ.
Lưu Gia Minh liên tục cảm ơn, đặt đũa xuống chạy ra chạy vào giúp ông chủ Dịch bưng cà phê, chỉ mất một lúc miệng đã sửa thành “anh Đống dài anh Đống ngắn” rồi.
Dịch Gia Đống tươi cười nhờ mọi người quan tâm đến em gái nhiều hơn, trước thì nói Dịch Gia Di vừa mới vào cục cảnh sát không hiểu gì cả, xin mọi người dạy cô làm việc hơn, sau lại kể Dịch Gia Di trẻ tuổi không có kinh nghiệm xã hội, mong mọi người nhắc nhở và lượng thứ nhiều hơn.
“Nữ hậu sinh mà, làm văn chức ở cục cảnh sát rất thoải mái, thứ phải học cũng không khó, đợi qua vài năm nữa tìm một người đàn ông tốt gả đi, cậu không cần lo lắng đâu.” Chú Cửu nói xong, vừa xỉa răng lại vừa cười nói tiếp:
“Gia Di lớn lên xinh xắn, tiền lương cũng cao, chắc chắn có thể gả đi dễ dàng.”
“Đúng đó, chúng tôi dạy cô ấy được gì chứ? Đấu tranh anh dũng bắt người xấu sao? Anh nhìn cô ấy liễu yếu đào tơ như thế, ha ha. Anh Đống cứ yên tâm nhé, ở cục cảnh sát mưa không đến mặt nắng không đến đầu, tốt lắm.” Lưu Gia Minh đã ăn uống no nê, duỗi dài cánh tay lấy giấy ăn, nghiêm túc lau ngón tay.
Phương Trấn Nhạc uống một hơi hết hơn nửa cốc cà phê rồi thở ra một hơi thật dài, đột nhiên tầm nhìn chuyển đến gương mặt xinh đẹp của Dịch Gia Di, nghĩ ngợi một chút cũng biết lắng nghe, đáp lời Dịch Gia Đống: “Người vừa vào cục cảnh sát chưa bao lâu đã lập được đại công giống như em gái anh, tìm khắp toàn bộ cục cảnh sát cũng không có mấy người.
Dịch Gia Di làm việc rất nghiêm túc, rất có chí tiến thủ, trong mắt có công việc, trong lòng cũng có công việc, rất khó làm được điều này.
Hơn nữa…”
Dịch Gia Di vốn vì chướng bụng mà ngồi lười biếng trên ghế, nhưng khi nghe thấy lời này của Phương Trấn Nhạc lại bất tri bất giác ngồi thẳng người dậy.
Sau khi xuyên tới nơi này cô vẫn luôn cố gắng thích ứng, cố gắng học hỏi và cố gắng thay đổi.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người đánh giá về cô một cách nghiêm túc như thế.
Cô mở to mắt, nhìn Phương Trấn Nhạc với vẻ hơi khẩn trương.
Chỉ sợ đối phương phát hiện ra khuyết điểm lớn gì đó mà cô vẫn luôn che giấu nên trông rất cẩn thận, ngay cả hít thở cũng quên luôn.
Phương Trấn Nhạc vốn chỉ đang khách sáo đáp lại khi Dịch Gia Đống nhờ mọi người quan tâm em gái mình.
Nhưng cứ cố tình một già một trẻ dưới tay này thật sự coi mình thành quan to mặt lớn, bày ra thái độ trưởng bối và tiền bối nói mấy lời sáo rỗng “dễ gả đi” “lớn lên xinh xắn” gì đó, thật sự rất mất mặt người, nên lúc này anh mới nghiêm túc nhắc đến ưu điểm của cô cảnh sát trẻ.
Theo quan điểm của anh, đây chẳng qua chỉ là mấy lời khách sáo bình thường mà thôi, nhưng khi đối diện với ánh mắt nghiêm túc như thế của Dịch Gia Di, ngược lại khiến anh có hơi áp lực.
Vì thế lời đến bên môi lại phải nhai kỹ rồi mới phun ra khỏi miệng được: “Ngoài mềm trong cứng, có suy nghĩ riêng của mình, có thể làm tốt việc mà cô ấy muốn làm.”
Dịch Gia Di nghe anh nói xong mới dám thở ra.
Cô nắm chặt đôi đũa, nhìn cảnh sát Phương được thức ăn ngon chữa trị trông có vẻ hơi biếng nhác trước mặt, đột nhiên nhận được sự khuyến khích.
Cho dù là người vốn thật sự yếu ớt nhu nhược cũng không khỏi muốn trở lên mạnh mẽ dưới lời khen như vậy.
Phương Trấn Nhạc nhìn vẻ đồng hồ rồi đứng dậy định thanh toán.
Đứa trẻ bị móc ra vẫn chưa tìm được, giờ vẫn không rõ sống chết, người thân của nạn nhân còn đang đau khổ đợi chờ chân tướng, hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nên thời gian cho bọn họ ăn uống và nghỉ ngơi không nhiều, phải giành giật từng giây từng phút một trở về tăng ca.
Dịch Gia Đống xua tay một cách sảng khoái: “Miễn phí miễn phí, tôi mời.”
Phương Trấn Nhạc cười nói cảm ơn, nhưng vẫn móc vài đồng tiền Hồng Kông ra, vo lại thành một cục ném ra sau quầy.
Ông chủ Dịch nghe nói tối nay mọi người phải tăng ca nên đích thân pha cà phê cho bọn họ.
Lưu Gia Minh liên tục cảm ơn, đặt đũa xuống chạy ra chạy vào giúp ông chủ Dịch bưng cà phê, chỉ mất một lúc miệng đã sửa thành “anh Đống dài anh Đống ngắn” rồi.
Dịch Gia Đống tươi cười nhờ mọi người quan tâm đến em gái nhiều hơn, trước thì nói Dịch Gia Di vừa mới vào cục cảnh sát không hiểu gì cả, xin mọi người dạy cô làm việc hơn, sau lại kể Dịch Gia Di trẻ tuổi không có kinh nghiệm xã hội, mong mọi người nhắc nhở và lượng thứ nhiều hơn.
“Nữ hậu sinh mà, làm văn chức ở cục cảnh sát rất thoải mái, thứ phải học cũng không khó, đợi qua vài năm nữa tìm một người đàn ông tốt gả đi, cậu không cần lo lắng đâu.” Chú Cửu nói xong, vừa xỉa răng lại vừa cười nói tiếp:
“Gia Di lớn lên xinh xắn, tiền lương cũng cao, chắc chắn có thể gả đi dễ dàng.”
“Đúng đó, chúng tôi dạy cô ấy được gì chứ? Đấu tranh anh dũng bắt người xấu sao? Anh nhìn cô ấy liễu yếu đào tơ như thế, ha ha. Anh Đống cứ yên tâm nhé, ở cục cảnh sát mưa không đến mặt nắng không đến đầu, tốt lắm.” Lưu Gia Minh đã ăn uống no nê, duỗi dài cánh tay lấy giấy ăn, nghiêm túc lau ngón tay.
Phương Trấn Nhạc uống một hơi hết hơn nửa cốc cà phê rồi thở ra một hơi thật dài, đột nhiên tầm nhìn chuyển đến gương mặt xinh đẹp của Dịch Gia Di, nghĩ ngợi một chút cũng biết lắng nghe, đáp lời Dịch Gia Đống: “Người vừa vào cục cảnh sát chưa bao lâu đã lập được đại công giống như em gái anh, tìm khắp toàn bộ cục cảnh sát cũng không có mấy người.
Dịch Gia Di làm việc rất nghiêm túc, rất có chí tiến thủ, trong mắt có công việc, trong lòng cũng có công việc, rất khó làm được điều này.
Hơn nữa…”
Dịch Gia Di vốn vì chướng bụng mà ngồi lười biếng trên ghế, nhưng khi nghe thấy lời này của Phương Trấn Nhạc lại bất tri bất giác ngồi thẳng người dậy.
Sau khi xuyên tới nơi này cô vẫn luôn cố gắng thích ứng, cố gắng học hỏi và cố gắng thay đổi.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người đánh giá về cô một cách nghiêm túc như thế.
Cô mở to mắt, nhìn Phương Trấn Nhạc với vẻ hơi khẩn trương.
Chỉ sợ đối phương phát hiện ra khuyết điểm lớn gì đó mà cô vẫn luôn che giấu nên trông rất cẩn thận, ngay cả hít thở cũng quên luôn.
Phương Trấn Nhạc vốn chỉ đang khách sáo đáp lại khi Dịch Gia Đống nhờ mọi người quan tâm em gái mình.
Nhưng cứ cố tình một già một trẻ dưới tay này thật sự coi mình thành quan to mặt lớn, bày ra thái độ trưởng bối và tiền bối nói mấy lời sáo rỗng “dễ gả đi” “lớn lên xinh xắn” gì đó, thật sự rất mất mặt người, nên lúc này anh mới nghiêm túc nhắc đến ưu điểm của cô cảnh sát trẻ.
Theo quan điểm của anh, đây chẳng qua chỉ là mấy lời khách sáo bình thường mà thôi, nhưng khi đối diện với ánh mắt nghiêm túc như thế của Dịch Gia Di, ngược lại khiến anh có hơi áp lực.
Vì thế lời đến bên môi lại phải nhai kỹ rồi mới phun ra khỏi miệng được: “Ngoài mềm trong cứng, có suy nghĩ riêng của mình, có thể làm tốt việc mà cô ấy muốn làm.”
Dịch Gia Di nghe anh nói xong mới dám thở ra.
Cô nắm chặt đôi đũa, nhìn cảnh sát Phương được thức ăn ngon chữa trị trông có vẻ hơi biếng nhác trước mặt, đột nhiên nhận được sự khuyến khích.
Cho dù là người vốn thật sự yếu ớt nhu nhược cũng không khỏi muốn trở lên mạnh mẽ dưới lời khen như vậy.
Phương Trấn Nhạc nhìn vẻ đồng hồ rồi đứng dậy định thanh toán.
Đứa trẻ bị móc ra vẫn chưa tìm được, giờ vẫn không rõ sống chết, người thân của nạn nhân còn đang đau khổ đợi chờ chân tướng, hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nên thời gian cho bọn họ ăn uống và nghỉ ngơi không nhiều, phải giành giật từng giây từng phút một trở về tăng ca.
Dịch Gia Đống xua tay một cách sảng khoái: “Miễn phí miễn phí, tôi mời.”
Phương Trấn Nhạc cười nói cảm ơn, nhưng vẫn móc vài đồng tiền Hồng Kông ra, vo lại thành một cục ném ra sau quầy.
Danh sách chương