Nhưng khi hỏi thăm hàng xóm thường xuyên tiếp xúc với nạn nhân, ông cụ bảo vệ, chủ hàng bán rau và trung tâm chăm sóc sức khỏe cộng đồng… lại không có một manh mối nào chỉ ra rằng bên cạnh nạn nhân còn có nam giới khả nghi nào khác.

Ngược lại những người này đều chỉ trích chồng nạn nhân nghi thần nghi quỷ, bản thân sớm nắng chiều mưa trưa ẩm ướt không nói, ngược lại còn cả ngày nghi ngờ vợ, là một tên cặn bã có văn hóa.

Đi hỏi đơn vị của Trương Chiếu Hòa cũng đều nói nghi ngờ Trương Chiếu Hòa có đối tượng ngoại tình, cũng không thu hoạch được gì.

Đối tượng ngoại tình rõ ràng chỉ là gặp dịp thì chơi, phong lưu thì có đấy, nhưng chân tình sao, lại chẳng được mấy phần, hơn nữa khi nạn nhân chết, Trương Chiếu Hòa đang ở nhà của người thứ ba đó, có bảo vệ khu làm chứng không có ở hiện trường, rất nhanh đã bị loại trừ khỏi diện tình nghi.

Vợ chồng nạn nhân đều là người bình thường, không có kẻ thù cũng không có bạn bè đặc biệt tốt gì, người thân đều sống ở quê, qua lại không nhiều.

Người chết là người có tính cách ôn hòa và yếu đuối, mấy năm nay chưa từng xảy ra xung đột với bất cứ ai.

Điều tra đến đây, toàn bộ manh mối đều dẫn đến một kết luận, đó là chẳng liên quan gì đến nhau, không có phương hướng.

Phương Trấn Nhạc nhíu mày thật chặt, mới hai mươi tám tuổi mà trên mi tâm đã hằn một vết thẳng đứng không thể xóa được.

Anh cũng không ngồi trượt dài trên ghế lười biếng giống như mấy người Lưu Gia Minh mà vẫn luôn nhìn bảng trắng không rời mắt như muốn xuyên thủng nó, soi xét mỗi một con chữ trên đó.

Người thế nào sẽ giết một thai phụ?

Và tại sao lại muốn trộm đứa con đi?

Là muốn khiến nhà họ Trương tuyệt hậu sao? Phải ngược dòng tìm hiểu thù hận xa xôi hơn tận hàng cha của Trương Chiếu Hòa sao?

Hoặc là một đứa trẻ có thể có tác dụng gì?

Hành động của tà giáo?

Không, nếu là như thế sao lại chỉ có một đứa trẻ bị hại?

Ánh mắt của Phương Trấn Nhạc đột nhiên bắn về phía Gary đang ngả người dựa lên lưng ghế như một đống bùn nhão: “Đi tìm hiểu xem trong vòng nửa năm còn có trường hợp mất con nào khác chưa được giải quyết trong thành phố hay không, cũng như những ân oán tình thù ở đời cha Trương Chiếu Hòa.”

“Rõ.” Gary lập tức nhận lệnh.

Ánh mắt của Phương Trấn Nhạc lại trở về, đột nhiên anh chú ý đến vòng tròn đỏ siêu đậm siêu to vẽ bên ngoài mấy con chữ [Vợ chồng họ Hoàng phòng 302] này.

Đôi mày của anh nhíu lại, vừa rồi trước khi ra ngoài hình như vẫn chưa có vòng tròn đỏ này thì phải?

Anh nhìn thêm một lúc, nhớ lại thông tin liên quan đến đôi vợ chồng hàng xóm với vẻ hơi nghi ngờ, bọn họ có chỗ nào đặc biệt mà cần phải nhấn mạnh khoanh tròn như thế?



Nhìn vài giây, đột nhiên một vấn đề nổi lên trong đầu anh: Người thế nào sẽ cần một đứa trẻ sơ sinh?

Đôi mắt của anh hơi híp lại, quay đầu hỏi Lưu Gia Minh: “Đôi vợ chồng phòng 302 đó có con không?”

“Có ạ, con trai hơn hai mươi tuổi đã lập gia đình được ba, bốn năm rồi.” Lưu Gia Minh nhớ lại, đáp một cách vô cùng chắc chắn.

Phương Trấn Nhạc nhíu mày, lại trầm ngâm một lúc.

Sau vài phút, anh xoa mũi, lại truy hỏi: “Con trai bọn họ có con không?”

“…” Lưu Gia Minh không trả lời được.

“Lập tức đi tra ngay.” Phương Trấn Nhạc đứng dậy, sau khi ra chỉ thị anh bước tới trước bảng trắng đối diện với vòng tròn đỏ đó, lại nói một câu trước khi Lưu Gia Minh kịp ra ngoài cửa: “Thuận tiện điều tra hàng xóm ở tòa nhà đó xem có ai khác không có con hay không thể mang thai sinh đẻ được không.”

“Yes, sir.” Lưu Gia Minh nhận lệnh, phóng ra ngoài như một cơn gió.

Sau mười phút, Phương Trấn Nhạc nhận được cuộc gọi của Lưu Gia Minh.

“Anh Nhạc, đôi vợ chồng già phòng 302 chỉ có độc một đứa con, năm ngoái xảy ra tai nạn giao thông đã mất đi khả năng sinh dục. Nửa đầu năm nay vẫn luôn muốn nhận nuôi một đứa trẻ nhưng vì tật nát rượu tập thành sau khi xảy ra tai nạn giao thông nên thư xin vẫn luôn bị bác bỏ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện