Phương Trấn Nhạc đi đằng trước quay đầu từng mắt nhìn, Lưu Gia Minh vội phất tay, chớp mắt vài cái với Dịch Gia Di rồi chạy theo tổ trưởng Phương, trở về làm việc.

Dịch Gia Di đứng ở cầu thang nhìn bóng lưng của Phương Trấn Nhạc, nghĩ: Ồ, là cảnh sát có bắp tay bị muỗi bắt nạt, hóa ra là tổ trưởng tổ trọng án à.

Dữ thật, không giống cảnh sát mà giống thiết diện phán quan hơn, dán thêm hai chòm râu, giơ một cây bút to là có thể thăng đường xử án rồi.

Cô thấy hơi buồn cười, suy nghĩ xoay chuyển lại đột nhiên nhớ tới hình ảnh đã nhìn thấy như xem phim trong phòng giải phẫu đó, còn có thi thể bị giải phẫu lại được khâu lại kia.

Cô cắn môi, ôm chặt kẹp văn kiện, siết bút, chậm rãi xuống cầu thang.

Tại hiện trường hung án mà cô nhìn thấy, nữ chính rõ ràng chính là người chết đang nằm trên cái giường lạnh như băng, nếu như đó là thật, người đàn ông vung dao… chính là hung thủ thật sự? Trở về văn phòng, cô báo cáo công việc vừa rồi với chị Nhan, lại nghĩ ngợi lung tung trải qua hai tiếng sau đó.

Tới giờ tan làm, cô thò đầu nhìn vào văn phòng của tổ trọng án B, chỉ thấy một bóng người lóe lên.

Lâm Vượng Cửu định vòng ra ngoài hút thuốc thì trông thấy Dịch Gia Di, giơ tay chào hỏi nhưng lại quên mất tên cô: “Dịch gì nhỉ?”

“Dịch Gia Di.” Cô cảnh sát trẻ chỉ đành đáp lời một lần nữa.

Nhân vật nhỏ chính là như thế, không dễ được ghi nhớ.



“Tan làm không đi hẹn hò sao?” Lâm Vượng Cửu nhìn cô từ trên xuống dưới.

Sau khi cô gái trẻ thay bộ đồng phục chỉ mặc đồ màu trắng, cầm một cái túi tiện lợi, búi tóc đổi thành tóc đuôi ngựa giống như một nữ sinh tan học về nhà, vừa nhìn đã biết không phải cách ăn mặc để đi hẹn hò rồi.

“Về nhà ăn cơm thôi ạ.” Dịch Gia Di cười cong mắt lại, giả bộ thuận miệng hỏi: “Chú Cửu, đã tìm được hung khí chưa?”

Lâm Vượng Cửu hít một hơi thuốc, thưởng thức một tiếng “chú Cửu” ngọt ngào của nữ sinh. Ông ta cũng sắp nghỉ hưu rồi, không biết liệu có tốt số bình yên an toàn nghỉ hưu về nhà hưởng thụ tuổi già không nữa.

Ông ta lắc đầu, chậm rãi đáp: “Đội trưởng kêu chúng tôi mở rộng phạm vi tìm lại một lượt, đang định ra ngoài đây.”

“Ồ.”

“Sao án đã làm mấy tháng rồi tăng ca có ích gì nữa, còn không bằng về nhà ăn no ngủ say.” Lâm Vượng Cửu oán trách một câu, thấy cô gái trẻ đang nhìn mình với đôi mắt to sáng ngời, còn dong dài nữa thật sự có hơi tổn hại hình tượng, vì thế ông ta ưỡn ngực, nghiêm túc nhắc nhở: “Trên đường về nhà đi đường lớn, đừng chui vào các ngõ nhỏ, biết chưa?”

“Yes, sir.”



Ở bãi đỗ xe, Dịch Gia Di chậm rãi gặp được tổ trọng án B đang sải bước vội ra ngoài.



Phương Trấn Nhạc dẫn đội, lái xe cảnh sát đi tới hiện trường gây án.

Anh quét sạch cơn buồn ngủ và mệt mỏi buổi sáng cùng vẻ mất kiên nhẫn buổi chiều, lúc này nghiêm mặt, hai mắt giống như chứa tia sáng lạnh, động tác lên xe nhanh nhẹn, dáng người vô cùng tiêu sái.

Chỉ có một động tác nhỏ như gãi ngứa trên cánh tay là giảm bớt chút uy phong của anh.

Xe cảnh sát hú còi lái đi, Dịch Gia Di bị phun đầy khói vào người.

Cô phẩy tay, đẩy xe đạp đi ra khỏi bãi đỗ xe nhưng lại không nỡ đạp, cái xe tồi tàn vẫn là cái xe tồi tàn đó, không có hiện rõ nguyên hình biến thành một cô gái trưởng thành.

Cô chỉ là không cam lòng.

Lại đi hơn một trăm mét, đột nhiên cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng hạ quyết tâm khuất phục trước lòng tò mò.

Dịch Gia Di vòng lại sở cảnh sát gọi điện cho anh trai nói tăng ca sẽ về nhà muộn một chút, sau đó tìm nửa bình xịt muỗi trong ngăn kéo bàn mình đựng vào túi.

Cô ngẩng đầu lên, dứt khoát chạy xuống tầng, đạp xe tới hiện trường gây án trong ngõ sau phố Pitt.

Trong hình ảnh khi tiến hành gây án, cô nhìn thấy hung khí rơi trong góc đống rác cách cầu thang sắt ở góc đường vài bước khi hung thủ va vào nó đánh rơi…

Cô chỉ đi nhìn thôi… xem ở đó có hung khí thật hay không, xem mình đột nhiên như lạc vào cõi thần tiên nhìn thấy “bộ phim” đó có phải là ảo giác hay không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện