Lý Mai Hoa liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn, đánh giá một chút: “Nếu muốn lên thành phố, quần áo cũng nên mua thêm hai bộ đi, không phải nghỉ hè một hà bốn người cục trưởng Tô vừa mới lên thành phố sao? Điềm Điềm còn mua hai bộ váy đẹp như vậy, sao ông không mua luôn cho Tô Nhuyễn?”“Bộ quần áo này của Tô Nhuyễn cộc rồi.

”Trong lòng Tô Nhuyễn thầm giơ ngón cái cho Lý Mai Hoa, cặp mắt của bà ấy đúng là sáng như đèn pha, không uổng công hôm nay cô cố tình chọn bộ váy này mặc ra ngoài.

Tô Nhuyễn tỏ vẻ xấu hổ co rúm người lại, kéo kéo váy trên người mình, ở nơi đó cô còn cố ý vá một miếng vải, nhìn từ xa sẽ không thấy rõ, nhưng tới gần sẽ không tránh được ánh mắt của người có kinh nghiệm như Lý Mai Hoa.

Quả nhiên hành động của cô đã hấp dẫn sự chú ý của đối phương, bà ấy kinh ngạc thốt lên: “A, sao chỗ này còn có mụn vá thế?”“Cục trưởng Tô, con người ông đúng là thiên vị quá rồi, ngày nào Điềm Điềm cũng có quần áo mới để mặc, còn Tô Nhuyễn đã trưởng thành thì…”Cứ như vậy, Tô Văn Sơn bị Lý Mai Hoa quở trách suốt quãng đường về tới khu tập thể, càng về gần đến nhà lại càng gặp phải nhiều người quen.


Dù sao Tô Nhuyễn cũng từng học ba năm cấp ba ở trường Nhất Trung trong huyện, vẻ ngoài xinh đẹp thành tích còn tốt, là con nhà người ta điển hình, cũng là đề tài bát quái của nhà họ Tô.

Cho nên tuy rằng cô tới khu tập thể không nhiều lắm, nhưng người nhận ra cô lại không phải số ít.

Trên đường đi tới cô còn gặp phải chủ nhiệm lớp cấp ba của mình, nhìn thấy cô đối phương lập tức quan tâm, hỏi: “Tô Nhuyễn, em thật sự đi bán hàng vỉa hè tích cóp của hồi môn à? Thành tích của em tốt như vậy, vẫn nên đọc sách thi đại học thì tốt hơn, đỗ đại học rồi em muốn tìm đối tượng thế nào mà chẳng được.

”Không cần Tô Nhuyễn mở miệng, Lý Mai Hoa đã lập tức giải thích giúp cô, hận không thể kể ra hết ấm ức thay cho Tô Nhuyễn.

“Người ta đâu có bạn trai, chính vì không muốn gả chồng nên mới đi bày hàng vỉa hè để tích cóp tiền học phí đấy.

”“Con bé cảm thấy Điềm Điềm đi học phải mất mấy vạn rồi, Minh Phong đăng ký lớp năng khiếu cũng tiêu tốn không ít tiền, nghĩ cho cha mình nên con bé mới tự kiếm tiền học lại.

”“Ông nhìn xem, quần áo trên người còn mụn vá đây này, ai…”“……”Đây chính là sự khéo léo đưa đẩy trong các mối quan hệ của Lý Mai Hoa, bà ấy không ép Tô Văn Sơn tới đường cùng, nếu không cuối cùng người khó xử vẫn là Tô Nhuyễn, cho nên chỉ nói Tô Nhuyễn hiểu chuyện, biết quan tâm người nhà.

Nhưng đối với những người có kinh nghiệm có ai là không rõ?So sánh với cuộc sống ăn ngon mặc đẹp của Tô Điềm Điềm và Tô Minh Phong, còn cả Đỗ Hiểu Hồng dạo gần đây luôn vui vẻ kể chuyện Tô Nhuyễn sắp kết hôn khắp nơi, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Văn Sơn đều có ý vị khác thường.


Chậc, nhìn đứa trẻ này xem, bị ép đến nông nỗi nào rồi!“Đáng thương quá, đã hai mươi tuổi rồi còn phải mặc quần áo vá.

”“Ai, còn không phải sao, thời đại này, đám con gái trẻ tuổi có ai còn đeo đôi giày dệt thủ công kia.

”“Cục trưởng Tô, mau mua cho Nhuyễn Nhuyễn một bộ khác đi, dù gì cũng là con gái ruột của ông…” Thiên vị cũng đừng khiên vị quá như thế.

Tô Văn Sơn bị nói mặt đỏ tai hồng, chỉ còn một quãng đường ngắn ngủi nhưng ông ấy lại đi mãi vẫn không về được tới nhà.

Trước đây Tô Nhuyễn tới khu tập thể cán bộ luôn sợ đụng phải người khác, lần này cô lại được Lý Hồng Mai dắt đi chào hỏi khắp nơi.

Nghe mọi người xung quanh khuyên bảo quanh co, tâm trạng Tô Văn Sơn càng bực bội hơn, khi lại nghe thấy người khác nói về vấn đề quần áo, ông ta không nhịn được nổi giận: “Chiếc váy đỏ khoảng thời gian trước mới mua về cho con đâu? Hơn hai trăm tệ đấy, sao không thấy con mặc?”Giọng ông ta không nhỏ, giọng Tô Nhuyễn lại càng lớn hơn: “Chiếc váy đó là do Lý Nhược Lan mua! Con không mặc, con sẽ kiếm tiền trả lại cho bà ta.


”Tô Văn Sơn sợ người khác nhắc tới Lý Nhược Lan nhất:…Quả nhiên, có người nghe xong lập tức hỏi: “Cháu biết mẹ cháu ở đâu à?”“Bà ấy còn mua quần áo cho cháu?”“Vì sao mẹ cháu lại ly hôn với cha cháu thế?”Lần này Tô Văn Sơn dứt khoát chặn miệng mọi người: “Mẹ con bé là thanh niên trí thức, vì trở về thành nên mới… Dù sao cũng là mẹ ruột con bé, thi thoảng nhất thời nổi hứng cũng nhớ tới con gái mình…”Lời này nói ra rất có nghệ thuật, nhất thời nổi hứng sao?Trong lòng Tô Nhuyễn âm thầm mỉa mai, có điều hiển nhiên Tô Văn Sơn không định để cô tiếp tục chậm rãi lắc lư trong khu tập thể.

Tuy rằng chuyện ly hôn đã qua sắp hai mươi năm rồi, nhưng trước đây vì tranh đoạt quyền nuôi nấng Tô Nhuyễn, Lý Nhược Lan làm ầm ỹ không nhỏ, luôn có người sẽ biết một chút, nếu để Lý Mai Hoa tìm ra được nguyên nhân, sợ là tất cả mọi chuyện đều lòi ra hết.

Tô Nhuyễn cũng biết đến điểm nào nên dừng lại, dù sao cô cũng không định thu nợ một lần, không nên xé rách da mặt với Tô Văn Sơn quá sớm, hòa thuận mới dễ dàng tiếp tục xẻo thịt đối phương.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện