Vốn dĩ Tô Nhuyễn đang tiếc nuối vì không thể chính mắt nhìn cảnh Tô Thanh Thanh chật vật vì bị từ hôn, lại không ngờ kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, chưa tới một giờ sau cô đã trực tiếp có mặt ở hiện trường.

Tô Nhuyễn vẫn luôn lo lắng cho Lý Nhược Lan, cho nên sau khi tách ra từ chỗ Lộc Minh Sâm, cô vội vàng tới chỗ lễ tân mượn giấy và bút viết thư để lại cho Lý Nhược Lan.

Sau đó còn lén lút đi qua phòng bệnh nhìn bà ấy một cái, thấy tinh thần của đối phương không tệ, trước giường đầy người vây quanh cô mới nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị quay về khách sạn.

Kết quả khi sắp ra khỏi tòa nhà khám bệnh, lại đụng phải mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ từ phòng khám ra ngoài.

Vốn dĩ cô định chào hỏi một câu rồi đi luôn, nào ngờ mẹ Hoắc giống như uống nhầm thuốc, lại kéo chặt tay cô hàn huyên liên tục, thái độ nhiệt tình không chịu nổi.

Ngay khi cô không còn kiên nhẫn, chuẩn bị nói thẳng mình còn có việc định cáo từ, thì Liêu Hồng Mai kéo tay Tô Thanh Thanh từ ngoài cửa bước vào, phía sau còn có Hoắc Hướng Dương mang vẻ mặt xấu hổ đi theo.


Nhìn dáng vẻ này giống như đang hẹn họ bị bắt ngay tại trận.

Tô Nhuyễn để ý thấy sắc mặt mẹ Hoắc rõ ràng đã sa sầm xuống, nhưng rất nhanh đã cười rộ lên: “Hướng Dương, mau qua đây.

Không ngờ Nhuyễn Nhuyễn cũng ở chỗ này, hai đứa đúng là có duyên thật đấy, đến bệnh viên cũng có thể gặp được nhau.

”Hoắc Hướng Dương vô thức liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh một cái, khi nhìn về phía Tô Nhuyễn, ánh mắt lại lộ ra vẻ chột dạ.

Cuối cùng Tô Nhuyễn cũng biết nguyên nhân mẹ Hoắc nhiệt tình là vì sao rồi, tám phần là vị này đã biết chuyện giữa Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh.

Bất kỳ người mẹ nào đều sẽ không vui khi thấy con trai mình bị quyến rũ, huống chi là loại người có dục vọng khống chế mạnh như mẹ Hoắc.

Tô Nhuyễn có chút buồn nôn.

Còn Tô Thanh Thanh lại vì lời mẹ Hoắc nói mà căng thẳng, cô ta vội vàng nói với Tô Nhuyễn: “Chị, cuối cùng chị cũng tới rồi, hôm qua bà nội đã gọi điện thoại cho chúng em, chúng em vẫn luôn chờ chị đó, sao chị tới rồi lại không nói với chúng em một tiếng, một mình vụng trộm chạy đến nơi này?”Ý cô ta là phản bác hai chữ duyên phận mà mẹ Hoắc vừa nói, đồng thời ám chỉ Tô Nhuyễn muốn thông cung trước với Lộc Minh Sâm.

Nhớ tới lời uy hiếp trước đó Tô Nhuyễn nói với mình, Liêu Hồng Mai cho tằng cô vụng trộm chạy tới mách lẻo với nhà họ Lộc, bà ta lập tức nói: “Đứa nhỏ này sao không biết chút lễ nghĩa nào thế? Đến thăm người bệnh cũng không biết đường mua chút hoa quả gì đó.

”“Cháu mau ra ngoài cửa mua chút gì đó đi, thím với Thanh Thanh lên trên trước.


”Trong lòng bà ta có chút sốt ruột, tới đây nhiều ngày như vậy rồi, thế mà vẫn chưa gặp được Lộc Minh Sâm lần nào, lúc thì anh đang làm vật lý trị liệu, lúc thì anh không có trong bệnh viện.

Hôm nay vất vả lắm mới chặn được người, đương nhiên bà ta muốn nhanh chóng xong việc rồi, dù thế nào hôm nay cũng phải có được kết quả.

Mẹ Hoắc nghe vậy thì cười tủm tỉm nói: “A, hai người tới đây để thăm nhà thông gia à? Đối tượng của Thanh Thanh cũng nằm trong bệnh viện này?”“Vậy hai người mau đi đi, để tôi bảo Hướng Dương đi mua đồ với Nhuyễn Nhuyễn.

” Bà ta nhìn Tô Nhuyễn từ ái nói: “Mấy ngày nay Hướng Dương vẫn luôn nhắc tới cháu, đáng tiếc bộ xương già của thím không tốt lắm, nó phải đưa thím tới khám bệnh, không kiếm ra được chút thời gian nào tới thăm cháu.

”Hoắc Hướng Dương nhìn Tô Thanh Thanh, cuối cùng vẫn dịu dàng nói với Tô Nhuyễn: “Để anh đi cùng em.

”Lúc này Tô Thanh Thanh đang tràn ngập cảm giác nguy cơ, sao cô ta có thể để người đàn ông ban nãy còn ôm mình đi cùng với Tô Nhuyễn? Lỡ như hai người xảy ra chuyện gì mờ ám, không phải uổng phí hết công sức của cô ta sao?Cô ta lập tức giả vờ vô cùng dáng thương, nhìn Tô Nhuyễn nói: “Chị, Lộc Minh Sâm vô cùng chán ghét em, hay là chị đi theo em cùng nhau tới thăm anh ấy đi, dù sao chị với anh ấy cũng là thanh mai trúc mã, hơn nữa ban đầu người nhà họ Lộc cầu hôn cũng là chị.

” Lời Tô Thanh Thanh chứa đầy thâm ý.


Cô ta vừa tỏ ra yếu ớt đáng thương, quả nhiên Hoắc Hướng Dương lập tức đau lòng, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn thay đổi phức tạp.

Còn mẹ Hoắc nghe xong lại có chút không vui, mở miệng nói đúng trọng tâm: “Nếu là cầu hôn Tô Nhuyễn, vì sao cuối cùng người đính hôn lại là Tô Thanh Thanh?”Trong lòng Tô Nhuyễn âm thầm thả like cho mẹ Hoắc, nhanh chóng tiếp lời: “Bởi vì Thanh Thanh nói em ấy thích quân nhân.

”Sau đó dùng biểu cảm chân thành như đang khuyên răn Tô Thanh Thanh, nói: “Nếu em đã không tiếc xé rách da mặt cướp đoạt hôn sự này từ chỗ chị, vậy thì phải dựa vào chính em rồi…”Chưa nói tới hiện giờ còn chưa xác định, cho dù đã xác định sẽ kết hôn với Lộc Minh Sâm, cô cũng phải gả một cách quang minh chính đại, gả một cách vẻ vang, chứ không phải uất ức như quả hồng mềm bị người ta bắt đổ vỏ thay.

Tóm lại là bàn tính của nhà họ Tô và nhà họ Lộc, đừng mong có thể thành công.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện