Từ trước đến nay với những kẻ liều mạng mỗi ngày đều chạy trốn và cận kề cái chết, nên không nghĩ rằng, Đại Hoa vẫn còn đang núp ở trong bụi cây, mà bọn họ đã nhìn chằm chằm vào bụi cây. Cứ như cái tên Lão Liêu này có giác quan thứ sáu ấy, nhận ra được vị trí chính xác luôn.
Có trời mới biết, giây phút đó, da đầu Bạch Hạ Hạ như muốn nổ tung, đúng là muốn hù chết người mà.
Bạch Hạ Hạ không dám để Đại Hoa đối diện trực tiếp với hai tên tội phạm truy nã Bạch Nhị và Lão Liêu đâu, cô ngăn cản nó, rồi cố gắng bình tĩnh từ trong bụi cây chui ra.
Cố ý lăn bộ lông trắng muốt của mình lên bùn đất, nhìn chật vật giống như con mèo hoang.
Sau đó xuất hiện trong tầm mắt của hai người Lão Liêu là con mèo rừng bẩn thỉu với đôi mắt tròn xoe.
Bạch Hạ Hạ đối mặt với Lão Liêu và Bạch Nhị, mặt mèo làm như bị dọa sợ. Không ngừng lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách với hai tên đó.
Nhe răng, xù lông, làm bộ phòng vệ cảnh giác.
Vương Bằng đang ngồi xổm chờ đợi thì thấy con mèo hoang xấu xí, tức mà không có chỗ để xả.
Mấy ngày nay hai cái tên kia cứ như chim sợ cành cong.
Hở tí là như vậy, cuối cùng thì có chuyện gì đâu.
Đã vậy còn dọa cậu ta sợ theo.
Rồi nói bằng giọng quái gỡ: “Này, Lão Liêu, bây giờ ngay cả con mèo ông cũng không tha hả?”
“Chúng ta chỉ còn vài viên đạn thôi, đừng lãng phí nó lên chó mèo. Đang chờ ông thể hiện đấy!”
Những lời này thật sự quá chướng tai. Tính tình Lão Liêu mặc tốt nhưng cũng phải nổi giận. Vừa định cãi lại thì Bạch Nhị đã vội vàng kéo ông ta một cái: “Cậu ta còn trẻ chưa hiểu chuyện, ông tính so đo với cậu ta sao?”
Lão Liêu miễn cưỡng nén cơn giận, hừ lạnh một tiếng: “Quên đi, nể mặt cậu đấy.”
Nhưng ông ta lại dùng ánh mắt bất thiện nhìn Bạch Hạ Hạ.
Con mèo rừng ở đâu chui ra, làm ông ta bẽ mặt bị Vương Bằng cười nhạo.
Bạch Hạ Hạ: ??? Meo! Cái đồ bất tài, sao lại trút giận lên cô!
Vương Bằng cười nhạo ông ta thì đi mà đánh cậu ta đi! Giận cá chém thớt một con mèo như tôi thì có ích gì?
Bạch Hạ Hạ: Tôi vô tội!
Cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Vương Bằng, càng lúc càng nguy hiểm, như thể có con dao bất cứ lúc nào cũng có thể đến kề sát vào cổ cô.
Miệng lưỡi Bạch Hạ Hạ đắng ngắt, tay chân giữ nguyên bộ dạng căng cứng nhưng trong lòng đã cực kỳ sợ hãi.
Đúng là điên rồi, ngay cả một con mèo cũng không tha.
Tôi chỉ là một con mèo thôi mà.
Bạch Hạ Hạ mở to mắt, cố gắng truyền đạt thông tin: Tôi, con mèo, con mèo đáng yêu vô tội lại còn không có năng lực gì cả!
“Được rồi, đừng có lãng phí thời gian nữa, chúng ta mà còn lề mề nữa thì có khi bọn chúng lại đuổi đến đây.”
Lần này Vương Bằng không sợ nữa, đắc ý cầm dao găm quơ qua quơ lại trên cổ Tần Tiêu: “Đến mới tốt chứ, vừa đúng lúc…”
Nửa câu sau đã bị tiếng động cơ ô tô lúc ẩn lúc hiện nhấn chìm. Vương Bằng đè con dao găm, nghiêng đầu, chăm chú nhìn con đường nhỏ phía Bắc.
“...”
“Mẹ kiếp, cái miệng quạ của cậu!” Lão Liêu tức giận chạy đến chỗ Tần Tiêu: “Mang người đi trước đã.”
Giữ người, sau này sẽ có hi vọng! Bọn chúng đang tìm cách để trốn thoát khỏi núi Thúy Liên mà không giáp mặt trực tiếp người của quân đội.
Tính cách của Vương Bằng nóng nảy, dứt khoát cất dao găm rồi xoay người đỡ Tần Tiêu.
“Đại Hoa.”
Tiếng mèo thảm thiết như tiếng khóc của trẻ con cùng tiếng gầm của mãnh hổ xuống núi vang lên cùng một lúc.
“Grào!”
Đại Hoa hành động nhanh như chớp, nhảy ra khỏi bụi cây.
Hàm răng sắc bén cắn vào cánh tay phải đang cầm vũ khí của Bạch Nhị.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên không phân biệt trước sau, mãnh hổ suýt chút nữa đã cắn đứt cánh tay của Bạch Nhị, một cái bóng trắng như sao băng vọt đến, Vương Bằng ngồi xổm xuống, đũng quần đang chảy máu.
Người đàn ông chân chính đổ máu chứ không đổ lệ. Tên tội phạm bị truy nã Vương Bằng đau đến chảy nước mắt, những giọt mồ hôi đã túa trong chốc lát, con dao găm leng keng rơi xuống đất.
Cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến chuyện gì nữa, cũng chẳng còn nhớ đến Tần Tiêu gì đó. Hai tay che nửa thân dưới nhuốm máu bị mèo cào, đau đớn mà lăn lộn trên mặt đất, kêu lên đau đớn khiến người ta nghe được đều phải sợ hãi.
“Tên khốn khiếp nào dám đánh lén ông đây… Á…” Vương Bằng vừa nói vừa thở, đau đến mức không đứng dậy được, cúi đầu thì nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Bạch Hạ Hạ đang nhàn nhã bước đi.
Vương Bằng đang đau muốn chết, kinh ngạc: Mèo? Là con mèo rừng lúc nãy?
Vậy mà lại nhân lúc cậu ta không để ý đánh lén, Vương Bằng vừa kinh ngạc, sợ hãi vừa không thể tin nổi, cứ như thể đang nằm mơ. Nửa thân dưới đau đớn vô cùng, cậu ta hoàn toàn không thể đứng vững, kêu lên đau đớn.
Bộ dạng của cậu ta hình như còn thê thảm hơn Bạch Nhị bị Đại Hoa cắn vào cánh tay cách ném xa bảy tám mét nhiều.
Cả ba tên tội phạm đều không kịp chuẩn bị nên sững sờ, bọn chúng đã bị hổ đánh lén thì coi như xong rồi.
Vậy mà còn có thêm cả mèo hoang nữa…
Cách đó không xa, Trung Đoàn Trưởng vội vàng nhảy xuống từ chiếc xe việt dã để đến cứu người: Mẹ nó!
Tròng mắt thì muốn lòi ra, há hốc miệng vì bất ngờ.
Trừng mắt nhìn như con chó ngốc, tiếng kêu thảm thiết thê lương vọng lại, từng tiếng vọt vào tai.
Đũng quần toàn bộ đại đội lạnh buốt, hai quân nhân nhỏ thì mặt nhăn nhó, cảm thấy ê hết cả răng, mặt cũng đen thui như thể bản thân gặp nạn vậy.
Từng người không nhịn được mà lườm Bạch Hạ hạ, cũng may bọn họ đi cùng Trung Đoàn Trưởng.
Mở mang tầm mắt, mở mang tầm mắt! Tấn công vào ba phần dưới… Ai dạy nó vậy hả?
Một quân nhân còn bất giác đưa tay che kín chỗ đó lại.
Lúc này không để ý đến chuyện khác, cứu người là chuyện quan trọng nhất.
“Đội trưởng Tần.”
“Tiểu Tần.”
Đám người Tống Bắc muốn xông đến chỗ Đại Hoa đang dùng vuốt thịt đè lên ngực Lão Liêu thảm thương trước tiên.
Đại Hoa vẫn đang duy trì khí thế vua săn mồi, nghe thấy tiếng động, từ từ quay cái đầu đầy lông lá.
Mãnh hổ hung hãn trên môi còn rướm máu, bên cạnh nó là máu phun tung tóe và tên tội phạm lăn lộn trên đất.
Có trời mới biết, giây phút đó, da đầu Bạch Hạ Hạ như muốn nổ tung, đúng là muốn hù chết người mà.
Bạch Hạ Hạ không dám để Đại Hoa đối diện trực tiếp với hai tên tội phạm truy nã Bạch Nhị và Lão Liêu đâu, cô ngăn cản nó, rồi cố gắng bình tĩnh từ trong bụi cây chui ra.
Cố ý lăn bộ lông trắng muốt của mình lên bùn đất, nhìn chật vật giống như con mèo hoang.
Sau đó xuất hiện trong tầm mắt của hai người Lão Liêu là con mèo rừng bẩn thỉu với đôi mắt tròn xoe.
Bạch Hạ Hạ đối mặt với Lão Liêu và Bạch Nhị, mặt mèo làm như bị dọa sợ. Không ngừng lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách với hai tên đó.
Nhe răng, xù lông, làm bộ phòng vệ cảnh giác.
Vương Bằng đang ngồi xổm chờ đợi thì thấy con mèo hoang xấu xí, tức mà không có chỗ để xả.
Mấy ngày nay hai cái tên kia cứ như chim sợ cành cong.
Hở tí là như vậy, cuối cùng thì có chuyện gì đâu.
Đã vậy còn dọa cậu ta sợ theo.
Rồi nói bằng giọng quái gỡ: “Này, Lão Liêu, bây giờ ngay cả con mèo ông cũng không tha hả?”
“Chúng ta chỉ còn vài viên đạn thôi, đừng lãng phí nó lên chó mèo. Đang chờ ông thể hiện đấy!”
Những lời này thật sự quá chướng tai. Tính tình Lão Liêu mặc tốt nhưng cũng phải nổi giận. Vừa định cãi lại thì Bạch Nhị đã vội vàng kéo ông ta một cái: “Cậu ta còn trẻ chưa hiểu chuyện, ông tính so đo với cậu ta sao?”
Lão Liêu miễn cưỡng nén cơn giận, hừ lạnh một tiếng: “Quên đi, nể mặt cậu đấy.”
Nhưng ông ta lại dùng ánh mắt bất thiện nhìn Bạch Hạ Hạ.
Con mèo rừng ở đâu chui ra, làm ông ta bẽ mặt bị Vương Bằng cười nhạo.
Bạch Hạ Hạ: ??? Meo! Cái đồ bất tài, sao lại trút giận lên cô!
Vương Bằng cười nhạo ông ta thì đi mà đánh cậu ta đi! Giận cá chém thớt một con mèo như tôi thì có ích gì?
Bạch Hạ Hạ: Tôi vô tội!
Cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Vương Bằng, càng lúc càng nguy hiểm, như thể có con dao bất cứ lúc nào cũng có thể đến kề sát vào cổ cô.
Miệng lưỡi Bạch Hạ Hạ đắng ngắt, tay chân giữ nguyên bộ dạng căng cứng nhưng trong lòng đã cực kỳ sợ hãi.
Đúng là điên rồi, ngay cả một con mèo cũng không tha.
Tôi chỉ là một con mèo thôi mà.
Bạch Hạ Hạ mở to mắt, cố gắng truyền đạt thông tin: Tôi, con mèo, con mèo đáng yêu vô tội lại còn không có năng lực gì cả!
“Được rồi, đừng có lãng phí thời gian nữa, chúng ta mà còn lề mề nữa thì có khi bọn chúng lại đuổi đến đây.”
Lần này Vương Bằng không sợ nữa, đắc ý cầm dao găm quơ qua quơ lại trên cổ Tần Tiêu: “Đến mới tốt chứ, vừa đúng lúc…”
Nửa câu sau đã bị tiếng động cơ ô tô lúc ẩn lúc hiện nhấn chìm. Vương Bằng đè con dao găm, nghiêng đầu, chăm chú nhìn con đường nhỏ phía Bắc.
“...”
“Mẹ kiếp, cái miệng quạ của cậu!” Lão Liêu tức giận chạy đến chỗ Tần Tiêu: “Mang người đi trước đã.”
Giữ người, sau này sẽ có hi vọng! Bọn chúng đang tìm cách để trốn thoát khỏi núi Thúy Liên mà không giáp mặt trực tiếp người của quân đội.
Tính cách của Vương Bằng nóng nảy, dứt khoát cất dao găm rồi xoay người đỡ Tần Tiêu.
“Đại Hoa.”
Tiếng mèo thảm thiết như tiếng khóc của trẻ con cùng tiếng gầm của mãnh hổ xuống núi vang lên cùng một lúc.
“Grào!”
Đại Hoa hành động nhanh như chớp, nhảy ra khỏi bụi cây.
Hàm răng sắc bén cắn vào cánh tay phải đang cầm vũ khí của Bạch Nhị.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên không phân biệt trước sau, mãnh hổ suýt chút nữa đã cắn đứt cánh tay của Bạch Nhị, một cái bóng trắng như sao băng vọt đến, Vương Bằng ngồi xổm xuống, đũng quần đang chảy máu.
Người đàn ông chân chính đổ máu chứ không đổ lệ. Tên tội phạm bị truy nã Vương Bằng đau đến chảy nước mắt, những giọt mồ hôi đã túa trong chốc lát, con dao găm leng keng rơi xuống đất.
Cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến chuyện gì nữa, cũng chẳng còn nhớ đến Tần Tiêu gì đó. Hai tay che nửa thân dưới nhuốm máu bị mèo cào, đau đớn mà lăn lộn trên mặt đất, kêu lên đau đớn khiến người ta nghe được đều phải sợ hãi.
“Tên khốn khiếp nào dám đánh lén ông đây… Á…” Vương Bằng vừa nói vừa thở, đau đến mức không đứng dậy được, cúi đầu thì nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Bạch Hạ Hạ đang nhàn nhã bước đi.
Vương Bằng đang đau muốn chết, kinh ngạc: Mèo? Là con mèo rừng lúc nãy?
Vậy mà lại nhân lúc cậu ta không để ý đánh lén, Vương Bằng vừa kinh ngạc, sợ hãi vừa không thể tin nổi, cứ như thể đang nằm mơ. Nửa thân dưới đau đớn vô cùng, cậu ta hoàn toàn không thể đứng vững, kêu lên đau đớn.
Bộ dạng của cậu ta hình như còn thê thảm hơn Bạch Nhị bị Đại Hoa cắn vào cánh tay cách ném xa bảy tám mét nhiều.
Cả ba tên tội phạm đều không kịp chuẩn bị nên sững sờ, bọn chúng đã bị hổ đánh lén thì coi như xong rồi.
Vậy mà còn có thêm cả mèo hoang nữa…
Cách đó không xa, Trung Đoàn Trưởng vội vàng nhảy xuống từ chiếc xe việt dã để đến cứu người: Mẹ nó!
Tròng mắt thì muốn lòi ra, há hốc miệng vì bất ngờ.
Trừng mắt nhìn như con chó ngốc, tiếng kêu thảm thiết thê lương vọng lại, từng tiếng vọt vào tai.
Đũng quần toàn bộ đại đội lạnh buốt, hai quân nhân nhỏ thì mặt nhăn nhó, cảm thấy ê hết cả răng, mặt cũng đen thui như thể bản thân gặp nạn vậy.
Từng người không nhịn được mà lườm Bạch Hạ hạ, cũng may bọn họ đi cùng Trung Đoàn Trưởng.
Mở mang tầm mắt, mở mang tầm mắt! Tấn công vào ba phần dưới… Ai dạy nó vậy hả?
Một quân nhân còn bất giác đưa tay che kín chỗ đó lại.
Lúc này không để ý đến chuyện khác, cứu người là chuyện quan trọng nhất.
“Đội trưởng Tần.”
“Tiểu Tần.”
Đám người Tống Bắc muốn xông đến chỗ Đại Hoa đang dùng vuốt thịt đè lên ngực Lão Liêu thảm thương trước tiên.
Đại Hoa vẫn đang duy trì khí thế vua săn mồi, nghe thấy tiếng động, từ từ quay cái đầu đầy lông lá.
Mãnh hổ hung hãn trên môi còn rướm máu, bên cạnh nó là máu phun tung tóe và tên tội phạm lăn lộn trên đất.
Danh sách chương