Những người ở phía sau sợ đến mức suýt chút nữa thì đã bóp cò súng.

Lỗ Kiến Hoa trơn tru bò từ dưới đất dậy, lại vừa ngơ ngác vừa sốt ruột quát: “Tôi không sao mà.”

Thật ra ngay cả một vết xước cậu ta cũng không có, chỉ là chỉ bị bất ngờ thôi.

“Nhanh lên…” Trong miệng Lỗ Kiến Hoa đầy đất, lơ mơ bò dậy, miệng thì thúc giục: “Con hổ đó đi rồi, bác sĩ mau đến xem đội trưởng Tần đi.”

“Đội trưởng Tần mất máu nhiều quá, phải nhanh chóng xử lý vết thương.”

Giang Bình dẫn hai trợ lý bác sĩ nhỏ, đang định chạy thì nghĩ đến Đại Hoa, dừng chân, đứng yên tại chỗ.

Ngẩng đầu lên, con hổ vằn hung dữ đang chầm chậm bước lùi về phía sau.

Chủ động kéo xa khoảng cách, nằm xuống bên đường, cách Tần Tiêu khoảng mười mấy mét, cái đuôi thong thả vẫy vẫy.

Đây là… Nhường đường cho bọn họ sao? Giang Bình bất ngờ không thôi. Lúc này không kịp suy nghĩ gì, vội vã chạy đến bên cạnh Tần Tiêu, liên tục chỉ huy để xử lý vết thương cho Tần Tiêu.

Các chiến sĩ đi cùng xông đến bằng tốc độ nhanh nhất có thể, khống chế đám người Lão Liêu.

Chẳng qua là cả ba tên này cả người rất thê thảm.

Lão Liêu bất tỉnh nhân sự, trên ngực có một vết lõm, không biết là gãy mất bao nhiêu cái xương rồi.

Tay bên phải của Bạch Nhị bị gãy, máu chảy không ngừng, mặc dù vẫn còn tỉnh táo nhưng hai mắt đã vô hồn, đau cũng không kêu tiếng nào.

Cứ như bị đả kích nên ngơ luôn rồi.

Tống Bắc nghĩ, nếu đổi thành ông ấy bị một con mèo Ba Tư chỉ huy con hổ tấn công, làm cho bị thương rồi bắt được, chắc điên mất.

Con mèo Ba Tư này không hề bình thường, nó thật sự có thể phân biệt được tốt xấu. Rất kỳ quái, Tống Bắc đoán, chắc cũng có thể là Tần Tiêu đã từng cứu con mèo này.

Cho nên, mèo đến báo ơn à?

Hai người Lão Liêu bị thương nặng, nhưng cũng không thể sánh với sự thê thảm của Vương Bằng.



Khi hai chiến sĩ nâng Vương Bằng lên cũng có thể cảm nhận được chân tay của Vương Bằng không có tí sức lực nào, lại còn run lên.

Người nhìn nửa tỉnh nửa mê, mồ hôi lạnh thì chảy nhễ nhại, ướt hết cả quần áo. Máu từ đũng quần thì chảy ra không ngừng…

Khi cậu ta bị đưa lên xe, Tống Bắc cũng không kiềm được mà nhìn cậu ta hai lần.

Đây, đây thật sự là tội phạm buôn lậu thảm nhất trong lịch sử… Bị một con mèo bắt được… Khụ khụ.

Tống Bắc không nhịn được, vừa đợi dụng cụ cấp cứu được đưa đến, vừa ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Hạ Hạ đang nhìn Giang Bình cấp cứu, sau đó nói: “Cảm ơn mày. Lần sau đừng túm đũng quần nữa, làm người ta sợ lắm đấy.”

Bạch Hạ Hạ sửng sốt ngẩng đầu, nói cảm ơn với con mèo? Ông bác này lịch sự ghê.

Tống Bắc nói xong câu kia thì cũng không có thêm động tĩnh gì, cũng không thèm để ý đến chuyện Bạch Hạ Hạ có thể nghe hiểu được hay không.

Mọi người đều lặng lẽ nhìn Giang Bình cứu người.

Mãi đến lúc Giang Bình lấy viên đạn ra, rồi cầm máu cho Tần Tiêu thì khuôn mặt căng thẳng của Tống Bách mới giãn ra.

Mọi người đang căng như dây cung cũng thả lỏng, Giang Binh cũng nói sẽ chờ các xe sau đến. Lúc đó đưa thẳng đến bệnh viện là được, cụ thể hơn là phải đưa đến bệnh viện để kiểm tra.

Tạm thời sẽ không có gì nguy hiểm đến tính mạng, Tần Tiêu có thể giữ được mạng là tốt rồi.

Công sức liều mạng cứu người không bị uổng phí nên Bạch Hạ Hạ cũng vui mừng. Vừa thả lỏng thì cảm nhận được cả người mình toàn bùn, thật khó chịu. Đang khó chịu thì không ngờ lại nghe thấy Tống Bắc nói chuyện với mình.

Cái đầu nhỏ ngẩng lên nhìn Tống Bắc một chút, Tống Bắc là một bác mập mập mặc quân phục, khuôn mặt tròn trịa rất hòa ái. Bây giờ đang cười cười nhìn cô, chủ động bắt chuyện nhưng Bạch Hạ Hạ phớt lờ ông ấy, giả bộ không nghe thấy.

“Trung Đoàn Trưởng, ông thật sự coi nó là một con mèo thành tinh hả? Còn chưa nói chuyện với nó bao giờ, nó mà để ý đến ông mới là lạ đấy.” Giang Bình cầm máu cho Tần Tiêu, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Quách Triều Minh ở phía sau xe cũng thả lỏng, ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Hạ Hạ như một con chó nhỏ.

Hai người một trái một phải, đúng lúc kẹp Bạch Hạ Hạ ở giữa, Quách Triều Minh có khuôn mặt thanh tú, trông rất thư sinh, cà lơ phất phơ cười rồi nói với Bạch Hạ Hạ: “Thần mèo, mày nói xem có đúng không?”

“May mà có mày cứu Tần Tiêu, cảm ơn nhé.”

Cái mặt mèo đầy lông của Bạch Hạ Hạ bị kẹp ở giữa: Muốn gài bẫy dụ dỗ tôi nói chuyện hả? Nằm mơ giữa ban ngày đi!

Anh mới là thần mèo đấy, cả nhà anh đều là thần mèo hết.

Cao mèo Ba Tư bẩn thỉu nhảy lên, nhảy vào trong lồng ngực Quách Triều Minh, trét hết bùn đất lên quần áo của anh ta.

Lông đuôi mèo Ba Tư màu xám trắng xù xù giống như bông hoa bồ công anh bị thổi ra, vài vết bùn dính trên thân mèo Ba Tư mềm mại, làm nũng với Quách Triều Minh.



Chiếc đầu nho nhỏ cọ cọ giống như một bé mèo con cọ vào người chủ nhân, cọ hết những bùn đất bẩn lên trước ngực quân phục của Quách Triều Minh.

Quách Triều Minh: “...”

Anh ta tham gia quân ngũ 8 năm, đừng nói là bùn bụi, cho dù có những khu vực bẩn hơn đi nữa anh ta cũng có thể xông vào. Cống thoát nước, dòng sông… Các loại chỗ nhăn nhúm bẩn thỉu nhất mà phải hoàn thành nhiệm vụ thì anh ta cũng bất chấp mà đi vào.

Anh ta không mắc bệnh sạch sẽ.

Nhưng quân phục tác chiến sạch sẽ bị dính một đám bùn màu xám tro, Quách Triều Minh cúi đầu, yên lặng nhìn chằm chằm cục màu đen đen trên ngực, chỉ cảm thấy chướng mắt.

Khóe mắt anh ta giật giật mấy cái, nhìn con mèo Ba Tư cọ cọ một trận, cuối cùng cũng hài lòng.

Dường như nó rất hài lòng với vệt màu xám tro đó, lại còn như là rất hài lòng gật gật đầu thưởng thức tác phẩm của mình.

Sau đó nó mới nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi mắt xinh đẹp hai màu đắc ý nhìn Quách Triều Minh.

“Mày cố ý!” Quách Triều Minh rất mới lạ mà nhìn thấy trên khuôn mặt lấm lem bẩn của con mèo Ba Tư có đắc ý khi trả thù: “...”

Bạch Hạ Hạ nghiêng đầu, mềm mại mà kêu meo meo mà mắng người trước mặt: “Đúng, tôi trả thù anh đó!”

Nói xấu, giễu cợt ngay trước mặt người khác, mà người kia còn đần độn nghe không hiểu gì, vẫn cứ ôm cô, lần đầu Bạch Hạ Hạ được trải qua cảm giác này… Đúng là quá thoải mái!

Bỗng nhiên cảm thấy làm mèo cũng khá thích.

“Meo meo meo!”

“Meo… meo! Meo…” Tiếng mèo kêu còn có nhịp điệu, âm thì đều đều cao lên, âm thì trầm thấp.

Bạch Hạ Hạ mạnh mẽ kêu meo meo. Quần chúng ăn dưa Trung Đoàn Trưởng Tống phát hiện một điều: Con mèo này có tư thế rất cao ngạo… Rất chảnh.

“Tiểu Quách, có phải con mèo này đang mắng cậu không?” Tống Bắc ngậm điếu thuốc, hòa nhã mà tới xoa xoa đầu Bạch Hạ Hạ.

Bạch Hạ Hạ: ?

Tôi biểu hiện rõ như vậy à?

Mèo nhỏ trợn mắt nhìn, khuôn mặt mèo hiện lên sự chột dạ, dù sao thì cũng không phải nói lời hay ý đẹp gì, lại còn bị vạch trần ngay tại trận, xấu hổ ghê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện