Tống Bắc lấy làm lạ khi thấy con mèo Ba Tư này chủ động nhảy lên đùi ông ấy.
Mèo có người thân, người không thân. Tính cách Bạch Hạ Hạ lạ lùng không ai hiểu nổi, Tống Bắc không thể nhìn ra. Con mèo này thông minh quá đáng, đột nhiên lại thân thiết với ông ấy, rất không bình thường. Nhìn bộ lông xù xù trước mặt che chắn không cho người ta nhìn… Nó đang sợ? Quách Triều Minh kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài, bên dưới có mấy người nhìn về phía cửa sổ của họ chỉ chỏ.
Người bình thường sẽ không để ý nhưng với Tống Bắc, họ xuất thân là quân nhân, do đặc thù nghề nghiệp nên sẽ nhạy cảm với một số chuyện. Nghe lời Quách Triều Minh rồi lại nhìn Bạch Hạ Hạ, Tống Bắc lập tức kêu Quách Triều Minh đi xuống nhìn xem.
Bạch Hạ Hạ hơi bất ngờ với sự cảnh giác của Tống Bắc, cô tiếp tục tư thế phòng vệ che chắn cái đầu nhỏ, lỗ tai mèo dẹt dẹt dán sát vào bộ lông dài, bị tiếng kêu thảm thiết của người kia dọa sợ.
Cô không biết rõ tình trạng an ninh ở Thông Thành như thế nào, mặc dù nghe qua rằng lúc này đang khá loạn nhưng không trải qua nên không thể hiểu rõ được tình hình. Tống Bắc cảnh giác là chuyện đương nhiên.
Cảm giác da đầu tê dại sau cơn hoảng loạn qua đi, cô thấy đầu gối Tống Bắc rất an toàn. Ừm, là lãnh đạo của quân đội chính nghĩa quốc gia, màu xanh lá cây đem đến cho người ta cảm giác an tâm.
Cô nhìn xung quanh thấy cả bốn anh quân nhân đều đang ở đây, chắc chắn quỷ sẽ không thể xuất hiện ở đây được! Vì để đảm bảo an toàn, cô cố gắng giữ nguyên tư thế nằm trên đùi Tống Bắc bằng bộ móng dưới lớp lông xinh đẹp của bản thân, Tống Bắc cũng không động đậy, để cho Bạch Hạ Hạ nằm vững ở đó.
Lúc Quách Triều Minh quay lại, biểu cảm trên mặt rất kỳ quái, trước tiên anh ta cúi nhìn con mèo Ba Tư nhàn nhã đang được bế, mặt anh ta giống như cố nhịn cười, Tống Bắc nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Bạch Hạ Hạ lén lút nhìn Quách Triều Minh, khi ánh mắt Quách Triều Minh nhìn tới cô lập tức nhìn xuống sàn nhà, móng tay bắt đầu không yên phận.
“E hèm!”
“Người ta nói có ma trên cửa sổ, xanh lục và xanh lam, thêm có cái bóng màu trắng bay bên cửa sổ… Bây giờ chắc là đi tìm bà đồng về trừ tà rồi đấy.” Quách Triều Minh vừa nói vừa nhìn Bạch Hạ Hạ, còn bổ sung một câu: “Người ta còn dặn dò chúng ta buổi tối nên cẩn thận, tốt nhất là nên nói với bệnh viện để đổi phòng bệnh khác.”
Bạch Hạ Hạ: ???
Cô kinh ngạc: “Meo?” Màu lam, màu xanh lục… Sao màu sắc này hơi quen nhỉ?
Quách Triều Minh còn cố ý trêu chọc cô: “Có con mèo nào đó, ngồi trên cửa sổ rình xem làm cho người ta bị dọa sợ muốn chết, rồi sau đó lại bị chính mình làm cho sợ…”
Bạch Hạ Hạ thẹn quá hóa giận: “Im miệng đi!”
Lỗ Kiến Hoa đang gặm táo, cả ngày nay miệng cậu ta không lúc nào ngừng nghỉ cả. Tần Tiêu ở trên giường đã sớm ngủ. Cơ thể anh cả ngày nay đã làm qua mấy quá trình kiểm tra lớn nhỏ đủ cả, sớm đã mệt mỏi, cơm nước xong anh liền nghỉ ngơi. Lỗ Kiến Hoa ngồi ở bên cạnh nhìn con mèo Ba Tư linh hoạt đáng yêu, hâm mộ mà nhìn Trung Đoàn Trưởng: “Trung Đoàn Trưởng, ông là người mà con mèo này tìm đến đầu tiên đấy.”
Điều đó cho thấy rằng ở trong lòng Bạch Hạ Hạ, Tống Bắc là người đem đến cho nó cảm giác an toàn nhất. Tống Bắc hiểu ý câu nói này, người đàn ông trưởng thành vĩnh viễn sẽ được yêu thích, ngay cả mèo cũng không ngoại lệ. Mặt mày ông ấy hớn hở hẳn ra: “Mèo nhỏ rất có mắt nhìn đấy!”
Quách Triều Minh thuận miệng mắng một câu Bạch Hạ Hạ thật là không có lương tâm, Bạch Hạ Hạ mới vừa khiến cho anh ta làm vỡ bình giấm chua* trong lòng. Nếu đã không phải có ma thì cô ngay tức khắc nhảy xuống khỏi đùi Tống Bắc.
*Bình giấm 醋坛子: chỉ sự ghen tuông, ghen tị.
Qua cầu rút ván rất điêu luyện, hoàn toàn không cho Tống Bắc có cơ hội được vuốt lông cô một chút. Tay Tống Bắc phải dừng lại giữa không trung: “...”
Quách Triều Minh lại vui vẻ trở lại, ừm, lại tốt rồi. Mèo này thấy ai cũng giống nhau thôi, không nói mày nữa.
Tần Tiêu bị thương rất nặng, bác sĩ dặn dò phải liên tục chú ý đến anh. Nếu vết thương bị nhiễm trùng, lên cơn sốt hoặc có các phản ứng bất thường phải báo với bác sĩ ngay.
Tống Bắc để Lỗ Kiến Hoa ở lại trực đêm, Bạch Hạ Hạ chần chừ muốn ở lại. Cái đuôi dài đưa qua đưa lại, quay vòng vòng tại chỗ làm nũng.
Cô lại bị Quách Triều Minh xách cổ nhấc đi: “Nhìn xem dáng vẻ của mày bẩn quá.”
“Nửa đêm anh Tần không biến mất đâu, mày ở lại đây làm gì? Không nỡ đến như vậy à? Mày chưa phải là người nhà của anh ấy đâu.” Lời nói Quách Triều Minh tỏa ra mùi chua rõ ràng, bàn tay giữ lấy mèo nhỏ Bạch bị bám đầy lông, giữ chặt cô rồi nói nhỏ: “Rõ ràng tao cũng đối xử rất tốt với mày mà sao chỉ nhớ mỗi tên kia.”
Quách Triều Minh không đợi Bạch Hạ Hạ trả lời, tự sờ lên mặt một cái: Dáng dấp anh đây cũng không tồi mà.
Bạch Hạ Hạ trợn trắng mắt cực kỳ coi thường.
Suốt trên đường đi tới nhà khách, mèo Ba Tư vui vẻ mà đi sau mông Quách Triều Minh. Còn cố ý đạp lên bóng của anh ta, móng vuốt xòe ra tràn đầy uy lực.
Cô cứ đạp lên cái bóng của Quách Triều Minh, làm cho Tống Bắc nhìn thấy không nhịn được cười. Một người một mèo này đúng là oan gia.
Nhà khách ở đây là tòa nhà bốn tầng màu đỏ, Tống Bắc đặt phòng hai người ở, phòng ở cuối hành lang tầng ba.
Cửa sổ nhìn ra bên ngoài đường phố, ánh trăng sáng thanh mát chiếu vào trong phòng.
Phòng hai người ở điều kiện khá thô sơ, không có bình nước nóng hay kem đánh răng nên mọi thứ đều phải tự chuẩn bị. Trong phòng chỉ có hai chiếc giường gỗ đơn giản, ở góc tường là một chiếc bàn đọc sách không biết đã bao nhiêu năm rồi, dưới gầm bàn có một chiếc ghế xếp nhỏ màu xanh da trời.
Nhưng điều tốt nhất ở thời đại này là mọi thứ đều sạch sẽ.
Drap trải giường màu trắng sạch sẽ, còn tản ra hương bột giặt nhàn nhạt.
“Mèo nhỏ, tới đây anh tắm cho mày nào.” Quách Triều Minh vắt chiếc khăn lông trắng lên cổ, đầu tóc ướt sũng, đi dép chạy tới túm mèo đi tắm.
Hồi anh ta chưa vào quân đội, trong nhà có nuôi mấy con mèo, cho nên kinh nghiệm nuôi mèo vô cùng phong phú. Tính nết của mấy con mèo chính là cho dù có đánh chết cũng không thích tắm.
Giữ nó ở trong nước chắc chắn nó sẽ giãy giụa phản kháng.
Từ lúc mới gặp Bạch Hạ Hạ ngày hôm nay, cô đã bày ra dáng vẻ mèo Ba Tư cao quý.
Mặc dù con mèo này không biết nói, chỉ biết kêu meo meo. Nhưng Quách Triều Minh cứ có cảm giác không mấy rõ ràng rằng Bạch Hạ Hạ có vẻ ghét bỏ anh ta.
Đúng là đáng ghét! Quách đầu trọc.
Trong lúc anh ta tắm đã suy nghĩ sẽ đối đãi với con mèo nhỏ này thật tốt.
Nói cho nó biết ai là mèo, ai là người, anh ta mới là chủ.
“Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, nhìn mày rất bẩn…” Quách Triều Minh dừng lại lời chưa kịp nói, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà nhìn Bạch Hạ Hạ thong thả đi qua anh ta.
Mèo nhỏ nhảy nhẹ nhàng qua ngưỡng cửa, vào phòng tắm, dáng vẻ như đế vương quan sát mọi thứ xung quanh, cuối cùng ánh mắt chạm phải chậu nước rửa mặt ở đó.
Móng vuốt mèo chạm nhẹ vào cái chậu còn dính chút nước, cả phần lông bên trên cũng chạm cả vào.
Giống như là người thử nước ấm vậy, khuấy khuấy bên trong cái chậu trống rỗng. Rồi lại nghiêng nghiêng cái đầu mèo, ngẩng mặt lên: “Nước nóng đâu? Xà phòng nữa, khăn lông đâu?”
Mèo có người thân, người không thân. Tính cách Bạch Hạ Hạ lạ lùng không ai hiểu nổi, Tống Bắc không thể nhìn ra. Con mèo này thông minh quá đáng, đột nhiên lại thân thiết với ông ấy, rất không bình thường. Nhìn bộ lông xù xù trước mặt che chắn không cho người ta nhìn… Nó đang sợ? Quách Triều Minh kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài, bên dưới có mấy người nhìn về phía cửa sổ của họ chỉ chỏ.
Người bình thường sẽ không để ý nhưng với Tống Bắc, họ xuất thân là quân nhân, do đặc thù nghề nghiệp nên sẽ nhạy cảm với một số chuyện. Nghe lời Quách Triều Minh rồi lại nhìn Bạch Hạ Hạ, Tống Bắc lập tức kêu Quách Triều Minh đi xuống nhìn xem.
Bạch Hạ Hạ hơi bất ngờ với sự cảnh giác của Tống Bắc, cô tiếp tục tư thế phòng vệ che chắn cái đầu nhỏ, lỗ tai mèo dẹt dẹt dán sát vào bộ lông dài, bị tiếng kêu thảm thiết của người kia dọa sợ.
Cô không biết rõ tình trạng an ninh ở Thông Thành như thế nào, mặc dù nghe qua rằng lúc này đang khá loạn nhưng không trải qua nên không thể hiểu rõ được tình hình. Tống Bắc cảnh giác là chuyện đương nhiên.
Cảm giác da đầu tê dại sau cơn hoảng loạn qua đi, cô thấy đầu gối Tống Bắc rất an toàn. Ừm, là lãnh đạo của quân đội chính nghĩa quốc gia, màu xanh lá cây đem đến cho người ta cảm giác an tâm.
Cô nhìn xung quanh thấy cả bốn anh quân nhân đều đang ở đây, chắc chắn quỷ sẽ không thể xuất hiện ở đây được! Vì để đảm bảo an toàn, cô cố gắng giữ nguyên tư thế nằm trên đùi Tống Bắc bằng bộ móng dưới lớp lông xinh đẹp của bản thân, Tống Bắc cũng không động đậy, để cho Bạch Hạ Hạ nằm vững ở đó.
Lúc Quách Triều Minh quay lại, biểu cảm trên mặt rất kỳ quái, trước tiên anh ta cúi nhìn con mèo Ba Tư nhàn nhã đang được bế, mặt anh ta giống như cố nhịn cười, Tống Bắc nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Bạch Hạ Hạ lén lút nhìn Quách Triều Minh, khi ánh mắt Quách Triều Minh nhìn tới cô lập tức nhìn xuống sàn nhà, móng tay bắt đầu không yên phận.
“E hèm!”
“Người ta nói có ma trên cửa sổ, xanh lục và xanh lam, thêm có cái bóng màu trắng bay bên cửa sổ… Bây giờ chắc là đi tìm bà đồng về trừ tà rồi đấy.” Quách Triều Minh vừa nói vừa nhìn Bạch Hạ Hạ, còn bổ sung một câu: “Người ta còn dặn dò chúng ta buổi tối nên cẩn thận, tốt nhất là nên nói với bệnh viện để đổi phòng bệnh khác.”
Bạch Hạ Hạ: ???
Cô kinh ngạc: “Meo?” Màu lam, màu xanh lục… Sao màu sắc này hơi quen nhỉ?
Quách Triều Minh còn cố ý trêu chọc cô: “Có con mèo nào đó, ngồi trên cửa sổ rình xem làm cho người ta bị dọa sợ muốn chết, rồi sau đó lại bị chính mình làm cho sợ…”
Bạch Hạ Hạ thẹn quá hóa giận: “Im miệng đi!”
Lỗ Kiến Hoa đang gặm táo, cả ngày nay miệng cậu ta không lúc nào ngừng nghỉ cả. Tần Tiêu ở trên giường đã sớm ngủ. Cơ thể anh cả ngày nay đã làm qua mấy quá trình kiểm tra lớn nhỏ đủ cả, sớm đã mệt mỏi, cơm nước xong anh liền nghỉ ngơi. Lỗ Kiến Hoa ngồi ở bên cạnh nhìn con mèo Ba Tư linh hoạt đáng yêu, hâm mộ mà nhìn Trung Đoàn Trưởng: “Trung Đoàn Trưởng, ông là người mà con mèo này tìm đến đầu tiên đấy.”
Điều đó cho thấy rằng ở trong lòng Bạch Hạ Hạ, Tống Bắc là người đem đến cho nó cảm giác an toàn nhất. Tống Bắc hiểu ý câu nói này, người đàn ông trưởng thành vĩnh viễn sẽ được yêu thích, ngay cả mèo cũng không ngoại lệ. Mặt mày ông ấy hớn hở hẳn ra: “Mèo nhỏ rất có mắt nhìn đấy!”
Quách Triều Minh thuận miệng mắng một câu Bạch Hạ Hạ thật là không có lương tâm, Bạch Hạ Hạ mới vừa khiến cho anh ta làm vỡ bình giấm chua* trong lòng. Nếu đã không phải có ma thì cô ngay tức khắc nhảy xuống khỏi đùi Tống Bắc.
*Bình giấm 醋坛子: chỉ sự ghen tuông, ghen tị.
Qua cầu rút ván rất điêu luyện, hoàn toàn không cho Tống Bắc có cơ hội được vuốt lông cô một chút. Tay Tống Bắc phải dừng lại giữa không trung: “...”
Quách Triều Minh lại vui vẻ trở lại, ừm, lại tốt rồi. Mèo này thấy ai cũng giống nhau thôi, không nói mày nữa.
Tần Tiêu bị thương rất nặng, bác sĩ dặn dò phải liên tục chú ý đến anh. Nếu vết thương bị nhiễm trùng, lên cơn sốt hoặc có các phản ứng bất thường phải báo với bác sĩ ngay.
Tống Bắc để Lỗ Kiến Hoa ở lại trực đêm, Bạch Hạ Hạ chần chừ muốn ở lại. Cái đuôi dài đưa qua đưa lại, quay vòng vòng tại chỗ làm nũng.
Cô lại bị Quách Triều Minh xách cổ nhấc đi: “Nhìn xem dáng vẻ của mày bẩn quá.”
“Nửa đêm anh Tần không biến mất đâu, mày ở lại đây làm gì? Không nỡ đến như vậy à? Mày chưa phải là người nhà của anh ấy đâu.” Lời nói Quách Triều Minh tỏa ra mùi chua rõ ràng, bàn tay giữ lấy mèo nhỏ Bạch bị bám đầy lông, giữ chặt cô rồi nói nhỏ: “Rõ ràng tao cũng đối xử rất tốt với mày mà sao chỉ nhớ mỗi tên kia.”
Quách Triều Minh không đợi Bạch Hạ Hạ trả lời, tự sờ lên mặt một cái: Dáng dấp anh đây cũng không tồi mà.
Bạch Hạ Hạ trợn trắng mắt cực kỳ coi thường.
Suốt trên đường đi tới nhà khách, mèo Ba Tư vui vẻ mà đi sau mông Quách Triều Minh. Còn cố ý đạp lên bóng của anh ta, móng vuốt xòe ra tràn đầy uy lực.
Cô cứ đạp lên cái bóng của Quách Triều Minh, làm cho Tống Bắc nhìn thấy không nhịn được cười. Một người một mèo này đúng là oan gia.
Nhà khách ở đây là tòa nhà bốn tầng màu đỏ, Tống Bắc đặt phòng hai người ở, phòng ở cuối hành lang tầng ba.
Cửa sổ nhìn ra bên ngoài đường phố, ánh trăng sáng thanh mát chiếu vào trong phòng.
Phòng hai người ở điều kiện khá thô sơ, không có bình nước nóng hay kem đánh răng nên mọi thứ đều phải tự chuẩn bị. Trong phòng chỉ có hai chiếc giường gỗ đơn giản, ở góc tường là một chiếc bàn đọc sách không biết đã bao nhiêu năm rồi, dưới gầm bàn có một chiếc ghế xếp nhỏ màu xanh da trời.
Nhưng điều tốt nhất ở thời đại này là mọi thứ đều sạch sẽ.
Drap trải giường màu trắng sạch sẽ, còn tản ra hương bột giặt nhàn nhạt.
“Mèo nhỏ, tới đây anh tắm cho mày nào.” Quách Triều Minh vắt chiếc khăn lông trắng lên cổ, đầu tóc ướt sũng, đi dép chạy tới túm mèo đi tắm.
Hồi anh ta chưa vào quân đội, trong nhà có nuôi mấy con mèo, cho nên kinh nghiệm nuôi mèo vô cùng phong phú. Tính nết của mấy con mèo chính là cho dù có đánh chết cũng không thích tắm.
Giữ nó ở trong nước chắc chắn nó sẽ giãy giụa phản kháng.
Từ lúc mới gặp Bạch Hạ Hạ ngày hôm nay, cô đã bày ra dáng vẻ mèo Ba Tư cao quý.
Mặc dù con mèo này không biết nói, chỉ biết kêu meo meo. Nhưng Quách Triều Minh cứ có cảm giác không mấy rõ ràng rằng Bạch Hạ Hạ có vẻ ghét bỏ anh ta.
Đúng là đáng ghét! Quách đầu trọc.
Trong lúc anh ta tắm đã suy nghĩ sẽ đối đãi với con mèo nhỏ này thật tốt.
Nói cho nó biết ai là mèo, ai là người, anh ta mới là chủ.
“Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, nhìn mày rất bẩn…” Quách Triều Minh dừng lại lời chưa kịp nói, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà nhìn Bạch Hạ Hạ thong thả đi qua anh ta.
Mèo nhỏ nhảy nhẹ nhàng qua ngưỡng cửa, vào phòng tắm, dáng vẻ như đế vương quan sát mọi thứ xung quanh, cuối cùng ánh mắt chạm phải chậu nước rửa mặt ở đó.
Móng vuốt mèo chạm nhẹ vào cái chậu còn dính chút nước, cả phần lông bên trên cũng chạm cả vào.
Giống như là người thử nước ấm vậy, khuấy khuấy bên trong cái chậu trống rỗng. Rồi lại nghiêng nghiêng cái đầu mèo, ngẩng mặt lên: “Nước nóng đâu? Xà phòng nữa, khăn lông đâu?”
Danh sách chương