Có thể Bạch Hạ Hạ và Đại Hoa đột nhiên nổi điên là thật, và chuyện bọn họ máu me đầm đìa nằm trong bệnh viện là thật, Tần Tiêu sống sót cũng là thật.

Nhất thời, cả ba người hoảng hốt, vẻ mặt phức tạp không nói nên lên.

Người xưa nói đúng, người ác tất có trời diệt.

Đột nhiên có một ngày, bản thân đã là nhân vật phản diện như trong câu chuyện xưa, cảm giác này… Ngũ vị tạp trần.

Nhất là sau khi nghe Lý Ái Quốc nói xong, Tần Tiêu được hổ cõng xuống núi, không chút thương tổn, mà ba người bọn họ…

Có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển tức giận truyền ra vì phòng bệnh quá yên tĩnh.

Bỗng dưng, lão Liêu cười một cách lạnh lùng. Tướng mạo cay nghiệt âm hiểm, ánh mắt hờ hững, lạnh lùng chế giễu: “Người xưa nói không sai, nhưng mà, đâu cần ông đến đây chế giễu chúng tôi?”

“Chúng tôi tài nghệ không bằng người, xui xẻo bị bắt được, mặc kệ lý do là gì thì cũng đã là sự thật. Ông muốn tìm văn vật về, chúng tôi vẫn cứ làm tiếp thôi.”

Lão Liêu: “Cho dù các ông giam chúng tôi lại, cảnh sát không tìm thấy văn vật, cảnh sát đúng là rác rưởi! Trăm dặm núi Thúy Liên, tôi có thể cam đoan với ông, cho dù ông lật tung cái núi này lên, không có chúng tôi, đừng hòng tìm được bất kỳ thứ gì!”

Ánh mắt Lý Ái Quốc rất bình tĩnh nhưng cũng rất sắc bén, tựa như giáo nhọn đã ẩn giấu một phần.

Lão Liêu nhìn thấy sự thay đổi trong mắt Lý Ái Quốc, nụ cười càng âm hiểm hơn, vừa ngột ngạt lại vừa thoải mái.

Đột nhiên ông ta chầm chậm nói, giọng nói vừa nhỏ nhẹ vừa yếu ớt: “Tần Tiêu như chó điên cắn chúng tôi không tha, có lẽ đoán được tôi là ai…”

“Hắn có nói lại với ông hay không, tôi không phải người thích sống an nhàn, chỉ cần dạo quanh Thông Thành nửa tháng, tôi đã lấy được không ít đồ đấy.” Mắt lão Liêu ánh lên vẻ tàn nhẫn và muốn tử chiến đến cùng: “Lý Ái Quốc, không quản chuyện khác, nếu ông không thả tôi, thì đợi hơn 10 mạng người sẽ chôn cùng tôi đấy!”

“Chúng tôi sa lưới, mặc kệ ông có tin hay không, đồng bọn sau 2,3 ngày không tìm thấy tôi, không có bất kỳ tin tức nào… Haha, ông cảm thấy bọn họ lấy hàng chạy mất, hay là cứu tôi, hay là để cho những người bị bắt cóc tự sinh tự diệt?”



Lý Ái Quốc vừa tới bệnh viện đã muốn thẩm vấn phạm nhân. Tần Tiêu là đại công thần, lại bị thương nặng. Đêm xuống, ông ấy có sốt ruột cách mấy cũng không dám đến quấy rầy.

Lý Ái Quốc định đến sáng mới đến hỏi chuyện lấy thông tin.

Ông ấy không biết lão Liêu không chỉ tham gia buôn lậu, mà còn dính líu đến vụ buôn người ở tỉnh Bắc An.

Những lời lão Liêu nói ông ấy đã hiểu, Lý Ái Quốc nhớ đến số vụ án mất tích gần đây.

Sự tức giận lên đến đỉnh điểm, ông ấy nhìn nụ cười của lão Liêu thật chói mắt, thật buồn nôn, ông ấy hận không thể xé sống tên khốn nạn này.

Đây là súc sinh không có nhân tính, sao con hổ không cắn chết ông ta luôn đi.

Lão Liêu khoái chí cười: “Haha, đội trưởng Lý, ông muốn cứu người, tôi muốn sống, hay là chúng ta thảo luận điều kiện đi. Mọi người vì kiếm tiền, chỉ muốn sống tốt hơn mà thôi. Cần gì phải cắn chặt không tha, chẳng ai thoải mái cả? Ông nghĩ xem, cho dù bắt ba chúng tôi, mấy người vừa không tìm thấy văn vật, vừa không tìm thấy người mất tích, bọn họ còn bị giết. Vậy thì ông sẽ có kết cục thế nào?”

“Chi bằng cho nhau một cơ hội, mở rộng cửa với tôi, không được sao?”

Mặt Lý Ái Quốc âm u lòng như nổi bão, giận đến mức đứng phắt dậy, tát lão Liêu một cái, tay kia túm lấy cổ áo của ông ta, gằn từng chữ: “Đừng có đánh đồng tôi với đám người không nhân tính bọn ông.”

“Tôi thấy kinh tởm.”

Mặt lão Liêu bị đánh rướm máu, miệng ông ta ngai ngái muốn phun ra nhưng lại nuốt xuống, miệng trầy da, trên mặt hằn rõ 5 ngón tay.

Ông ta cười dữ tợn, trong giây lát lại cười tươi xán lạn, mặt hờ hững khi bị Lý Ái Quốc túm áo: “Nếu đội trưởng Lý đã không muốn giao dịch, vậy thì lưỡng bại câu thương đi. Tôi đâu có ép ông.”

Ông ta nhún vai, giọng nói âm u lạnh lẽo, hờ hững với sinh mạng người sống: “Nhiều người bồi táng theo tôi như vậy, không lỗ.”

“Đội trưởng Lý!”



Mọi người phía sau bị sắc mặt của đội trưởng Lý dọa sợ.

Lý Ái Quốc chỉ trong nháy mắt đó tức giận thôi, đôi mắt sắc bén như đao đầy lửa giận, nhưng lời nói lạnh như băng: “Đừng có mơ, tôi không bao giờ thả các người, tôi cũng không có năng lực này đâu.”

“Vậy thả một mình tôi.” Lão Liêu cười hì hì, vênh cái mặt sưng vù lên, mặc kệ Bạch Nhị và Vương Bằng đang tức giận nhìn ông ta, nhún vai: “Này, gặp nạn thì tự lo cho bản thân mình thôi, đúng không mấy người anh em.”

Vương Bằng và Bạch Nhị không như lão Liêu, chỉ làm vì tiền, làm bất kể chuyện gì để kiếm tiền.

Mặc dù bọn họ cũng là tội phạm buôn lậu, làm ăn phi pháp.

Nhưng bọn họ xem thường miệng lưỡi lão Liêu, không có nhân tính, chỉ vì tiền mà việc gì cũng làm, vứt bỏ tự tôn, lý trí, chẳng có chút giới hạn nào cả.

Có vài người thấy bản thân đặc biệt, không giống người khác, cho dù phạm tội, cũng chừa một chút giới hạn.

Có lẽ đây được gọi là ranh giới cuối cùng, có lẽ là tự an ủi chính bản thân mình.

Lão Liêu và Vương Bằng vốn chẳng chung đường, chỉ vì thoát thân, chẳng quản chuyện khác, cọng cỏ cứu mạng này, chính là ra điều kiện với Lý Ái Quốc.

“Tôi mặc kệ hai người bọn họ, đội trưởng Lý, ông hãy suy nghĩ cẩn thận. Chẳng qua, tôi nhắc nhở ông một chút, nếu còn chần chừ, đồng bọn của tôi chạy mất… Haha, để lại một đám người, không được ăn uống, bọn họ chết đói chết khát, vậy thì không nên trách tôi.”

Lý Ái Quốc nắm chặt ổ đĩa trong tay, vừa tìm được điểm đột phá trong vụ án chưa kịp vui sướng thì lại bị lão Liêu ném cho một quả bom nặng ký, bao nhiêu vui sướng tan thành mây khói.

So với mạng người, mấy thứ khác chẳng là gì. Lại nói bọn buôn người này bắt có… Có thể phần lớn đều là trẻ con.

Ông ấy nhắm mắt, nới lỏng tay ra.

Nhìn bóng lưng rời đi của Lý Ái Quốc, lão Liêu vừa kêu to vừa huýt sáo: “Đội trưởng Lý, mấy người may mắn thật đấy, người tốt sẽ gặp chuyện tốt lành.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện