Cô hẹn thời gian lần sau gặp mặt với ba anh em mèo hoang xong, đến khi đó cô gặp những người lao động hợp đồng, ừm, gặp mặt xong là mọi chuyện sẽ xong xuôi!

Bệnh viện quân khu Thông Thành ở trung tâm thành phố, cách khu phố phía Nam một đoạn đường.

Bạch Hạ Hạ nghĩ cô sẽ đi tìm mèo ở khu phố phía Nam, nhưng cách này rất nguy hiểm.

Quan trọng nhất là… Cô mù đường. Sợ đến lúc tìm được người rồi nhưng cô lại không về được, vậy thì thảm.

Mèo đen làm cho cô rất ngạc nhiên, cũng rất vui mừng. Tâm hồn mèo yêu lao động, đi làm vì miếng cơm manh cá mà! Mèo đen đảm nhiệm nhiều công việc, bày tỏ rằng có thể làm được!

Chúng nó có cách để vượt qua, Bạch Hạ Hạ không biết vùng đó là nơi tụ tập của rất nhiều chó mèo hoang đến từ nhiều nơi khác nhau. Khá rối loạn, có rác rưởi, có đồ ăn, vì không có ai quản lý nên chó mèo hoang cũng tự nhiên nhiều lên như vậy.

Bạch Hạ Hạ nhìn theo mèo đen dẫn mèo cam béo nhảy lên bờ tường, cam béo vụng về ở theo phía sau.

Nó ở góc tường giãy giụa chật vật rồi cuối cùng rơi bụp xuống đất.

Cam béo không hề để ý, lại nhảy lên một lần nữa, quay ra kêu meo meo với Bạch Hạ Hạ rồi lại tiếp tục học cách nhảy lên tường, bám vào và chạy đi mất.

Bạch Hạ Hạ còn đang lo lắng cam béo sẽ ngã xuống nhưng người ta là béo mà linh hoạt. Bạch Hạ Hạ nghiêng đầu nghĩ: Cô bỗng nhiên cảm nhận được sự vui vẻ của việc làm chủ. Đúng là có tiền có uy lực hẳn, có cá nhỏ có thể sai khiến được mèo nha!

Sau khi trở thành mèo, Bạch Hạ Hạ chậm chạp nhận ra cảm giác vui vẻ của việc làm chủ.

Lại còn rất… Thoải mái nha!

Bạch Hạ Hạ bước đi thong thả xinh đẹp, ung dung đến gần Lưu Phong.

Bây giờ sẽ giải quyết việc chụp lén.

Đi vòng quanh Lưu Phong giống như đang đánh giá một thứ đồ.

Cuối cùng yên ổn ngồi chồm hổm đối diện Lưu Phong, đôi mắt hai màu nhìn chằm chằm vào anh ấy.

Làm cho Lưu Phong mờ mịt khó hiểu, nghi ngờ mà đưa tay ra: “Meo meo?”

Mèo Ba Tư nhà nuôi rất thân thiết với con người, có con mèo sẽ chủ động tiến tới cọ vào người ta. Con mèo này, chẳng lẽ cũng…

“Đúng là đồ thối tha không biết xấu hổ, đã chụp lén lại còn muốn sờ miễn phí!”

Bạch Hạ Hạ nghiêng đầu tránh, đi tới gần chân Lưu Phong, dùng chân sau đạp một cái rồi thu lại, lăn mình nằm xuống.

Lưu Phong: ??? Mắt trợn tròn khó hiểu, khuôn mặt mờ mịt ngây ra.



Cái này là sao? Chuyện khỉ gì đây?

Anh ấy đã làm gì đâu?

Anh ấy rất chắc chắn!

Con mèo Ba Tư này rất khỏe mạnh, trên người không hề có một thương tích gì.

Mới vừa rồi vẫn còn rất bình thường. Lưu Phong nhìn trái nhìn phải con mèo trắng tuyết này còn cẩn thận lựa chọn chỗ sạch trên đất để nằm.

Đúng lúc đó dưới lớp lông nhung mềm mại hiện ra móng vuốt sắc nhọn cào vào ống quần không cho anh ấy đi.

Lưu Phong muốn bùng nổ: Không lẽ… Đây là giả chết ăn vạ trong truyền thuyết hả?

Những năm gần đây tình hình rất loạn, đi ngoài đường lớn còn tốt. Đường đi hơi vắng vẻ, thường xuyên xuất hiện người dân vùng lân cận hoặc những tên côn đồ đi thành một nhóm, bành trướng náo loạn trên đường cưỡng ép thu phí qua đường.

Anh ấy đã gặp nhiều chuyện như vậy nhưng việc bị mèo ăn vạ thế này lại chưa từng xảy ra.

Đụng phải một con mèo ăn vạ người khác.

Lưu Phong nghiêm mặt, ngón tay chọc vào trán Bạch Hạ Hạ: “Meo?” Anh ấy, bị mèo ăn vạ!

“Meo meo meo…” Lưu Phong kêu rất khó nghe, chẳng hề giống tiếng mèo mềm mại làm nũng chút nào.

Anh ấy muốn nói chuyện bằng tiếng mèo kêu, bịt tai trộm chuông giả nói tiếng mèo chơi với Bạch Hạ Hạ.

Bạch Hạ Hạ lén hé mắt ra, một lời khó nói hết mà nhìn Lưu Phong… Ở đâu ra tên ngốc này vậy?

Trong lòng Lưu Phong vui vẻ, khuôn mặt to dí càng gần.

Hết sức vui vẻ ép sát vào mặt Bạch Hạ Hạ, giọng nói trầm bổng vang dội: “Meo!”

Biểu cảm thích thú kia… Nghe không hiểu tiếng mèo kêu… Bạch Hạ Hạ tê người đứng lên, vẫn không cho động vào người: Người này mới chạy từ bệnh viện tâm thần nào ra thế?

Bạch Hạ Hạ nghĩ tới câu chuyện về bệnh viện tâm thần mà dựng cả tóc gáy, cảnh giác run run bộ râu trắng: Một con mèo yếu ớt và bệnh nhân tâm thần đang rơi vào trạng thái điên loạn…

Bạch Hạ Hạ vực lại tinh thần quan sát Lưu Phong, một người con trai râu ria xồm xoàm, quầng thâm mắt đen đậm, trong mắt hiện ra tia máu rõ ràng.

Quần áo trên người không biết đã mấy ngày rồi không thay, nhăn nhúm bẩn thỉu.

Tóc dài đến bả vai, nhìn kỹ ngũ quan cũng cảm thấy là người đứng đắn, trông rất giống người trong nghệ thuật.

“...” Không sai, chắc chắn là bệnh nhân trốn từ bệnh viện tâm thần ra.



Người đó còn nhìn cô bằng ánh mắt, giống như mèo nhìn thấy cá, vui vẻ như muốn nở hoa.

Những nếp nhăn ở đuôi mắt giãn ra, nhìn khá là điên cuồng.

Bạch Hạ Hạ cảnh giác, tỉnh bơ dịch chuyển bộ móng của mình, thấy không ổn là phải rút thôi.

Lưu Phong sao có thể ngờ, chưa đầy 30 giây mà anh ấy đã biến thành người bị bệnh thần kinh. Anh ấy chỉ muốn giao lưu tình cảm với con mèo này một cách vui vẻ thôi.

Không chừng lần tới còn có thể hợp tác với nó.

Lưu Phong đang chìm đắm trong sự phấn khích, da đầu tê dại.

Adrenalin điên cuồng tiết ra: Đúng vậy, anh ấy rất có tình cảm với con mèo này!

Lưu Phong tìm được thứ mình đã mất, nguồn cảm hứng đã mất từ lâu bỗng nhiên lại trở về.

Người làm nghệ thuật thường không giống với người bình thường, thần kinh nhạy cảm hơn người khác.

Lưu Phong đã rơi vào tình trạng khốn khổ mấy năm, gần như đã ép bản thân đến điên. Linh cảm bị kìm nén thời gian dài, bên ngoài không hề nhìn ra nhưng thật ra anh ấy đã đứng trên bờ vực rồi.

Chỉ cần một chút kích thích, có thể sẽ trở thành một người điên, cuồng nghệ thuật.

Bạch Hạ Hạ chìa bộ móng vuốt ra, Lưu Phong không hề chần chừ, hết sức trân trọng, cẩn thận cẩm lấy bàn chân bé nhỏ trắng như tuyết của cô.

Cực kỳ nghiêm túc, đặc biệt cảm ơn và vẫy tay với Bạch Hạ Hạ.

Bạch Hạ Hạ: … Thôi, tôi bỏ cuộc.

Không so đo với người điên xâm phạm quyền riêng tư của cô, dù sao người ta cũng điên rồi, quá thê thảm rồi!

Người điên này… Bạch Hạ Hạ biết có lẽ anh ấy chỉ đơn giản nghĩ cô là một con mèo bình thường!

Bạch Hạ Hạ: Tôi đã hiểu anh rồi!

Cô vội vàng rụt chân về, Lưu Phong cảm nhận được móng mèo, cũng thuận theo thu tay về.

Cho Bạch Hạ Hạ lùi lại mấy bước.

Bạch Hạ Hạ ngẩng đầu, lúc cô ra ngoài mặt trời vẫn còn ở trên cao.

Nắng vàng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi.

Đã mất nhiều thời gian ở chỗ này rồi, mèo Ba Tư rũ bộ lông trắng muốt, uốn người rồi rời đi. Lưu Phong đi nhanh hơn mấy bước đuổi theo, đi cùng con mèo này: “Mày phải đi về hả? Mày muốn đi đâu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện