Bạch Hạ Hạ nhìn Tần Tiêu, trên mặt mang biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Sĩ diện, được voi đòi tiên.
Cô nhìn vào đôi mắt đen láy Tần Tiêu, gương mặt lạnh tuấn tú lạnh lùng đã dịu dàng hơn nhiều, ẩn chứa ý cười.
So với vẻ cứng ngắc hồi nãy thì giờ đã thả lỏng một chút.
Bạch Hạ Hạ bỗng nhiên nhớ đến giới thiệu về Tần Tiêu trong nhiệm vụ.
Có lẽ không phải do anh xấu hổ, không muốn nói. Chẳng qua là do anh quá hà khắc với bản thân. Dù thích hay ghét đều nhận, không hề để ý tới cảm nhận của bản thân.
Chỉ đơn giản như vậy.
Cũng đúng, hời hợt đến mức coi thường mạng sống của mình. Nhưng cũng chỉ có Tần Tiêu, bởi vì phát hiện ra dấu vết của Lão Liêu, nên liều mạng xông lên, để truy tìm manh mối, cứu những phụ nữ và trẻ em bị lừa bán.
Nghĩ thôi đã thấy đau lòng.
Bạch Hạ Hạ không biết tại sao Tần Tiêu lại trở nên như vậy.
Mèo con như đang ôm kho báu lớn, ôm ly sữa rất chặt.
Lùi mông ra sau, không cho Tần Tiêu lấy.
Đôi mắt một xanh lá một xanh dương đang phản chiếu hình dáng của chàng trai khôi ngô nhưng mặt vẫn còn tái nhợt ốm yếu.
Trong ánh mắt đó. Hình như Tần Tiêu thấy được trong ánh mắt của mèo con có sự quan tâm và đau thương.
"Tần Tiêu, cậu đừng nuông chiều nó như thế, mèo mà uống sữa gì chứ?" Thật lãng phí! Không phải Quách Triều Minh keo kiệt, sữa tươi không dễ có, Trung Đoàn Trưởng của họ mất chín trâu hai hổ mới đặt được nửa tháng sữa.
Nếu không phải vì Tần Tiêu mất máu quá nhiều, tổn thương quá nặng, đội trưởng Tống cũng không nỡ.
Bọn họ đều tiếc không uống.
Cho mèo uống, Quách Triều Minh đau lòng lắm đó.
Tần Tiêu mím môi, đoàn đội chăm sóc anh rất chu đáo, anh nhìn ly sữa kia, khẽ nói: "Như thế này đi, cậu tìm giúp tôi cái ly giấy, chia cho mèo nhỏ một ít."
Tần Tiêu không muốn phụ lòng tốt của Trung Đoàn Trưởng Tống, sữa bò khó mua, anh hiểu rõ.
Quách Triều Minh nhìn nhóc con đang ôm chặt ly sữa không chịu buông tay, Bạch Hạ Hạ sợ Quách Triều Minh không vui, đôi mắt tràn đầy mong chờ nhìn anh ta.
Dáng vẻ nhỏ bé, nhìn rất đáng thương: "Meo..."
Tiếng kêu mềm mại, biểu cảm rất đáng yêu. Sợi râu trắng run nhẹ. Thực ra, Bạch Hạ Hạ nói là: "Anh là cái đồ con rùa khốn khiếp! Mèo thì làm sao? Mèo cũng có tôn nghiêm! Nói lãng phí ở trước mặt của tôi, khinh thường mèo à!"
"Tôi không có hiếm lạ gì sữa, chỉ là..." Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy Tần Tiêu rất đáng thương. Editor: Cá vàng chấm bi.
Quách Triều Minh: Dễ thương quá, chảy máu mũi!
Cái đuôi nhỏ mềm mại đầy lông, lỗ tai dẹt dẹt như cánh máy bay.
Nhóc con đáng yêu quá, rất yếu đuối. Cái chân đầy thịt bấu chặt vào chăn, dáng vẻ nhìn sữa thèm nhỏ dãi khiến người khác vừa bực mình vừa buồn cười.
Quách Triều Minh hơi mềm lòng... Ngón tay chọc vào lỗ tai nhỏ mềm mại của mèo con, sau đó túm lấy mà nặn: "Sau này, không được làm vẻ dễ thương nữa."
"Chỉ lần này thôi, hiểu không?"
"Mèo không được uống sữa, uống nhiều không tốt."
Cái ly được đặt trên bàn, chân Bạch Hạ Hạ ôm lấy ly thủy tinh, từ chối sự giúp đỡ của Quách Triều Minh.
Tự mình vững vàng, rót sữa.
Cô muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải rót được một nửa.
Quách Triều Minh rót sữa, Bạch Hạ Hạ không nghĩ nhiều, cô ra vẻ đáng thương uống một ngụm nhỏ.
Quách Triều Minh nhìn chằm chằm chấp nhận sự thật là mèo con đang tự rót sữan
Bạch Hạ Hạ nhìn vào ly thủy tinh, dường như đang cân nhắc để lại nhiều hay ít.
Là con mèo đã làm rất nhiều việc như cứu người, mèo mắng người, mèo mua sẵn bữa sáng. Bây giờ lại như một tên trộm rót sữa, đang chia sữa một cách gian xảo.
Tam quan của Quách Triều Minh chấn động.
Con mèo này thành tinh rồi hả? Bạch Hạ Hạ rót ra chính xác một nửa ly sữa, nhận được điểm thành tựu.
Vui sướng, đưa ly thủy tinh trả cho Tần Tiêu, cái đầu nhỏ vểnh lên, nghênh ngang kiêu ngạo kêu lên vang dội: "Meo!"
"Thấy tôi tốt không, nhớ làm con sen cho tôi, chăm sóc tôi thật tốt, hiểu không hả?" Editor: Cá vàng chấm bi.
"Trẫm vì anh mà mặt mũi đều mất sạch!"
Mặt Tần Tiêu không thay đổi, nhưng mà cầm ly mãi không uống.
Đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Bạch Hạ Hạ, giống như muốn xem thử cô có phải thành tinh thật hay không.
Bạch Hạ Hạ cũng không uống liền, chân đẩy về trước mặt Quách Triều Minh đang do dự: "Meo!"
"Mỗi người một nửa."
Trong lòng Bạch Hạ Hạ rất cảm động.
Cô hiểu được, đi qua quãng thời gian hỗn loạn đói khát, những người dân ở thời đại này, chữ tiết kiệm gần như khắc sâu trong đầu họ.
Cô nhận nhiệm vụ. Nhưng không biết có thành công hay không, dù sao, làm gì có ai sẵn lòng cho mèo uống sữa?
Những thế hệ sau này mỗi người đều có thể mua được, lãng phí, tùy ý vứt, dùng sữa để tắm vô cùng nhiều.
Giá thành rẻ, nên đương nhiên sẵn lòng cho mèo phí phạm.
Nhưng hai người trước mắt, không phải là người thuộc chủ nghĩa hoang phí.
Bữa cơm trưa ngày hôm qua, Bạch Hạ Hạ thấy rất rõ.
Không hề có chút thức ăn hay cơm để thừa.
Đám người Quách Triều Minh thậm chí chút đồ ăn trong bát cũng ăn sạch, bàn ăn rất sạch sẽ.
Tuy Quách Triều Minh miệng nói không, nhưng vẫn đồng ý. Trong lòng Bạch Hạ Hạ rất vui. Editor: Cá vàng chấm bi.
Tuy rằng, cô biết được đối đãi đến mức đó vì cô là ân nhân cứu mạng của Tần Tiêu, cũng vì sự thông minh của cô.
Ít nhất, ở trong mắt Tần Tiêu và Quách Triều Minh, cô là một cá thể độc lập.
Cái đuôi của Bạch Hạ Hạ vui vẻ cuộn vào lại giãn ra, tâm trạng rất tốt, đẩy ly giấy về phía trước, nhìn Quách Triều Minh vừa mắt hơn rất nhiều.
Thật may, may là lúc cô xuyên tới là đang ở núi Thúy Liên, ở bên cạnh căn cứ.
Nếu cô mà xuyên tới thành phố, Bạch Hạ Hạ không dám chắc bản thân có gan để lộ sự thông minh khác xa mấy con mèo con bình thường hay không.
Mà ở trước mặt đám người Quách Triều Minh, Bạch Hạ Hạ từng bước lộ ra sự khác biệt, chính là muốn thăm dò, cũng vì cậy vào việc là ân nhân cứu mạng của Tần Tiêu.
Bây giờ xem ra, thành quả khá ổn.
Bạch Hạ Hạ hào phóng đưa chân vỗ ngực, giơ móng vuốt trong không trung chạm vào Quách Triều Minh: "Ai gặp mặt cũng có phần.”
Cô nhìn vào đôi mắt đen láy Tần Tiêu, gương mặt lạnh tuấn tú lạnh lùng đã dịu dàng hơn nhiều, ẩn chứa ý cười.
So với vẻ cứng ngắc hồi nãy thì giờ đã thả lỏng một chút.
Bạch Hạ Hạ bỗng nhiên nhớ đến giới thiệu về Tần Tiêu trong nhiệm vụ.
Có lẽ không phải do anh xấu hổ, không muốn nói. Chẳng qua là do anh quá hà khắc với bản thân. Dù thích hay ghét đều nhận, không hề để ý tới cảm nhận của bản thân.
Chỉ đơn giản như vậy.
Cũng đúng, hời hợt đến mức coi thường mạng sống của mình. Nhưng cũng chỉ có Tần Tiêu, bởi vì phát hiện ra dấu vết của Lão Liêu, nên liều mạng xông lên, để truy tìm manh mối, cứu những phụ nữ và trẻ em bị lừa bán.
Nghĩ thôi đã thấy đau lòng.
Bạch Hạ Hạ không biết tại sao Tần Tiêu lại trở nên như vậy.
Mèo con như đang ôm kho báu lớn, ôm ly sữa rất chặt.
Lùi mông ra sau, không cho Tần Tiêu lấy.
Đôi mắt một xanh lá một xanh dương đang phản chiếu hình dáng của chàng trai khôi ngô nhưng mặt vẫn còn tái nhợt ốm yếu.
Trong ánh mắt đó. Hình như Tần Tiêu thấy được trong ánh mắt của mèo con có sự quan tâm và đau thương.
"Tần Tiêu, cậu đừng nuông chiều nó như thế, mèo mà uống sữa gì chứ?" Thật lãng phí! Không phải Quách Triều Minh keo kiệt, sữa tươi không dễ có, Trung Đoàn Trưởng của họ mất chín trâu hai hổ mới đặt được nửa tháng sữa.
Nếu không phải vì Tần Tiêu mất máu quá nhiều, tổn thương quá nặng, đội trưởng Tống cũng không nỡ.
Bọn họ đều tiếc không uống.
Cho mèo uống, Quách Triều Minh đau lòng lắm đó.
Tần Tiêu mím môi, đoàn đội chăm sóc anh rất chu đáo, anh nhìn ly sữa kia, khẽ nói: "Như thế này đi, cậu tìm giúp tôi cái ly giấy, chia cho mèo nhỏ một ít."
Tần Tiêu không muốn phụ lòng tốt của Trung Đoàn Trưởng Tống, sữa bò khó mua, anh hiểu rõ.
Quách Triều Minh nhìn nhóc con đang ôm chặt ly sữa không chịu buông tay, Bạch Hạ Hạ sợ Quách Triều Minh không vui, đôi mắt tràn đầy mong chờ nhìn anh ta.
Dáng vẻ nhỏ bé, nhìn rất đáng thương: "Meo..."
Tiếng kêu mềm mại, biểu cảm rất đáng yêu. Sợi râu trắng run nhẹ. Thực ra, Bạch Hạ Hạ nói là: "Anh là cái đồ con rùa khốn khiếp! Mèo thì làm sao? Mèo cũng có tôn nghiêm! Nói lãng phí ở trước mặt của tôi, khinh thường mèo à!"
"Tôi không có hiếm lạ gì sữa, chỉ là..." Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy Tần Tiêu rất đáng thương. Editor: Cá vàng chấm bi.
Quách Triều Minh: Dễ thương quá, chảy máu mũi!
Cái đuôi nhỏ mềm mại đầy lông, lỗ tai dẹt dẹt như cánh máy bay.
Nhóc con đáng yêu quá, rất yếu đuối. Cái chân đầy thịt bấu chặt vào chăn, dáng vẻ nhìn sữa thèm nhỏ dãi khiến người khác vừa bực mình vừa buồn cười.
Quách Triều Minh hơi mềm lòng... Ngón tay chọc vào lỗ tai nhỏ mềm mại của mèo con, sau đó túm lấy mà nặn: "Sau này, không được làm vẻ dễ thương nữa."
"Chỉ lần này thôi, hiểu không?"
"Mèo không được uống sữa, uống nhiều không tốt."
Cái ly được đặt trên bàn, chân Bạch Hạ Hạ ôm lấy ly thủy tinh, từ chối sự giúp đỡ của Quách Triều Minh.
Tự mình vững vàng, rót sữa.
Cô muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải rót được một nửa.
Quách Triều Minh rót sữa, Bạch Hạ Hạ không nghĩ nhiều, cô ra vẻ đáng thương uống một ngụm nhỏ.
Quách Triều Minh nhìn chằm chằm chấp nhận sự thật là mèo con đang tự rót sữan
Bạch Hạ Hạ nhìn vào ly thủy tinh, dường như đang cân nhắc để lại nhiều hay ít.
Là con mèo đã làm rất nhiều việc như cứu người, mèo mắng người, mèo mua sẵn bữa sáng. Bây giờ lại như một tên trộm rót sữa, đang chia sữa một cách gian xảo.
Tam quan của Quách Triều Minh chấn động.
Con mèo này thành tinh rồi hả? Bạch Hạ Hạ rót ra chính xác một nửa ly sữa, nhận được điểm thành tựu.
Vui sướng, đưa ly thủy tinh trả cho Tần Tiêu, cái đầu nhỏ vểnh lên, nghênh ngang kiêu ngạo kêu lên vang dội: "Meo!"
"Thấy tôi tốt không, nhớ làm con sen cho tôi, chăm sóc tôi thật tốt, hiểu không hả?" Editor: Cá vàng chấm bi.
"Trẫm vì anh mà mặt mũi đều mất sạch!"
Mặt Tần Tiêu không thay đổi, nhưng mà cầm ly mãi không uống.
Đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Bạch Hạ Hạ, giống như muốn xem thử cô có phải thành tinh thật hay không.
Bạch Hạ Hạ cũng không uống liền, chân đẩy về trước mặt Quách Triều Minh đang do dự: "Meo!"
"Mỗi người một nửa."
Trong lòng Bạch Hạ Hạ rất cảm động.
Cô hiểu được, đi qua quãng thời gian hỗn loạn đói khát, những người dân ở thời đại này, chữ tiết kiệm gần như khắc sâu trong đầu họ.
Cô nhận nhiệm vụ. Nhưng không biết có thành công hay không, dù sao, làm gì có ai sẵn lòng cho mèo uống sữa?
Những thế hệ sau này mỗi người đều có thể mua được, lãng phí, tùy ý vứt, dùng sữa để tắm vô cùng nhiều.
Giá thành rẻ, nên đương nhiên sẵn lòng cho mèo phí phạm.
Nhưng hai người trước mắt, không phải là người thuộc chủ nghĩa hoang phí.
Bữa cơm trưa ngày hôm qua, Bạch Hạ Hạ thấy rất rõ.
Không hề có chút thức ăn hay cơm để thừa.
Đám người Quách Triều Minh thậm chí chút đồ ăn trong bát cũng ăn sạch, bàn ăn rất sạch sẽ.
Tuy Quách Triều Minh miệng nói không, nhưng vẫn đồng ý. Trong lòng Bạch Hạ Hạ rất vui. Editor: Cá vàng chấm bi.
Tuy rằng, cô biết được đối đãi đến mức đó vì cô là ân nhân cứu mạng của Tần Tiêu, cũng vì sự thông minh của cô.
Ít nhất, ở trong mắt Tần Tiêu và Quách Triều Minh, cô là một cá thể độc lập.
Cái đuôi của Bạch Hạ Hạ vui vẻ cuộn vào lại giãn ra, tâm trạng rất tốt, đẩy ly giấy về phía trước, nhìn Quách Triều Minh vừa mắt hơn rất nhiều.
Thật may, may là lúc cô xuyên tới là đang ở núi Thúy Liên, ở bên cạnh căn cứ.
Nếu cô mà xuyên tới thành phố, Bạch Hạ Hạ không dám chắc bản thân có gan để lộ sự thông minh khác xa mấy con mèo con bình thường hay không.
Mà ở trước mặt đám người Quách Triều Minh, Bạch Hạ Hạ từng bước lộ ra sự khác biệt, chính là muốn thăm dò, cũng vì cậy vào việc là ân nhân cứu mạng của Tần Tiêu.
Bây giờ xem ra, thành quả khá ổn.
Bạch Hạ Hạ hào phóng đưa chân vỗ ngực, giơ móng vuốt trong không trung chạm vào Quách Triều Minh: "Ai gặp mặt cũng có phần.”
Danh sách chương