Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kỳ thật mấy ngày nay Lương Vệ Đông cũng cũng đang nghĩ về chuyện trong nhà, anh ta nghe mấy người học việc trong thôn nói chị dâu anh ta bỏ trốn với người khác, anh trai mất chưa được bao lâu chị dâu đã không thể ngồi yên? Nhưng anh ta biết mình không có lí do gì để ngăn cản chị dâu, chị dâu vẫn còn trẻ.
Còn mấy người nhà họ Lương thì không ai mà không tham tiền, lại còn có mẹ kế như Lưu Ngọc Mai, chị dâu rời đi cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng anh ta không thể từ bỏ Tranh Tranh, dù sao Tranh Tranh cũng là con của anh trai, đứa trẻ này bị chậm nói, bây giờ cũng chưa nói chuyện được. Nếu biết ba mất mẹ bỏ trốn, say này cậu bé sẽ sống thế nào? Nhưng anh ta không ngờ chị dâu lại dẫn bọn nhỏ đi chơi, thấy chị dâu vui vẻ nhiệt tình với Tranh Tranh và Tiểu Muội, trông dáng vẻ không giống như muốn bỏ trốn chút nào, chẳng lẽ mọi người đang đâm bị thóc chọc bị gạo sao?
Lương Vệ Đông biết họ muốn tìm phòng, biết Tô Duy Duy không có tiền, bèn sắp xếp kí túc xá của mình cho họ ở. Còn anh ta thì tạm thời chen chúc một chỗ với các bạn học khác. Tô Duy Duy cũng không từ chối, ở thời đại này mà dẫn theo hai đứa nhỏ đi tìm phòng, cô có chút lo lắng về vấn đề an toàn.
Chút đỉnh tiền ấy trong tay cô còn có tác dụng khác, vốn dĩ kiếp trước cô là người không coi trọng tiền bạc, tiêu xài phung phí, bây giờ tới đây mới biết được, nguyên chủ nghèo đến nỗi không một xu dính túi. Có đôi khi đói đến mức chỉ muốn mua một cái bánh cũng không mua nổi, dưới tình huống này tiết kiệm được chút tiền thuê nhà thì về sau còn mới có thể làm được việc khác.
Buổi tối, Lương Vệ Đông kéo Lương Tiểu Muội sang một bên hỏi rõ tình hình, Lương Tiểu Muội thì thầm cáo trạng: “Ở nhà Lưu Ngọc Mai luôn bắt nạt chị dâu, bắt chị dâu trồng mười mẫu đất, chị dâu nóng đến nỗi xém ngất đi, em thấy chị dâu lén lau nước mắt rất nhiều lần rồi.”
Lương Vệ Đông biết con người Lưu Ngọc Mai không tốt, lúc đầu anh ta thi rớt sau đó nói rằng mình phải học lại thì Lưu Ngọc Mai lập tức sa sầm mặt, nói anh là đồ vô dụng, thi không đậu còn liên lụy người nhà, kêu anh ta đâm đầu chết đi. Tóm lại Lương Vệ Đông cũng không thể đánh bà ta, bèn ra ngoài học nghề, mắt không thấy tâm không phiền. Anh ta đi học nghề, có thầy dạy bao ăn bao ở, ngoài ra một tháng còn được 23 tệ tiền lương.
Tuy rằng Lương Vệ Đông có lòng muốn giúp đỡ gia đình, nhưng chính bản thân mình còn lo không nổi. Vốn dĩ anh ta muốn về nhà giúp đỡ vụ thu, nhưng bên chỗ thầy cũng còn có rất nhiều việc, anh ta căn bản không thể quay về. Không ngờ rằng những gánh nặng này đều rơi xuống người chị dâu.
Tưởng tượng đến cảnh chị dâu thân là phụ nữ ở nhà phải chịu nhiều khổ sở như vậy, trong lòng Lương Vệ Đông bỗng thấy chua xót. Anh trai qua đời, theo lý bọn họ nên chăm sóc chị dâu thật tốt, nhưng bọn họ không những không chăm sóc mà còn khiến chị dâu phải trải qua những ngày như vậy.
“Vậy lần này mọi người vào nội thành làm gì?”
Lương Tiểu Muội nhớ đến lời dặn dò của Tô Duy Duy, ánh mắt lập tức di chuyển: “Chị dâu nói muốn ra ngoài kiếm sống.”
Lương Vệ Đông không nói gì, bảo Lương Tiểu Muội quay về. Sáng sớm hôm sau, Lương Vệ Đông đem cơm từ nhà ăn về, chia cho bọn cô ăn. Tô Duy Duy quét mắt nhìn vào quanh phòng. Tuy rằng là ký túc xá nam nhưng phòng ốc lại được quét dọn rất sạch sẽ.
Tối qua khi Tô Duy Duy vào ở, Lương Vệ Đông còn lau lại giường chiếu một lần nữa.
Kỳ thật mấy ngày nay Lương Vệ Đông cũng cũng đang nghĩ về chuyện trong nhà, anh ta nghe mấy người học việc trong thôn nói chị dâu anh ta bỏ trốn với người khác, anh trai mất chưa được bao lâu chị dâu đã không thể ngồi yên? Nhưng anh ta biết mình không có lí do gì để ngăn cản chị dâu, chị dâu vẫn còn trẻ.
Còn mấy người nhà họ Lương thì không ai mà không tham tiền, lại còn có mẹ kế như Lưu Ngọc Mai, chị dâu rời đi cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng anh ta không thể từ bỏ Tranh Tranh, dù sao Tranh Tranh cũng là con của anh trai, đứa trẻ này bị chậm nói, bây giờ cũng chưa nói chuyện được. Nếu biết ba mất mẹ bỏ trốn, say này cậu bé sẽ sống thế nào? Nhưng anh ta không ngờ chị dâu lại dẫn bọn nhỏ đi chơi, thấy chị dâu vui vẻ nhiệt tình với Tranh Tranh và Tiểu Muội, trông dáng vẻ không giống như muốn bỏ trốn chút nào, chẳng lẽ mọi người đang đâm bị thóc chọc bị gạo sao?
Lương Vệ Đông biết họ muốn tìm phòng, biết Tô Duy Duy không có tiền, bèn sắp xếp kí túc xá của mình cho họ ở. Còn anh ta thì tạm thời chen chúc một chỗ với các bạn học khác. Tô Duy Duy cũng không từ chối, ở thời đại này mà dẫn theo hai đứa nhỏ đi tìm phòng, cô có chút lo lắng về vấn đề an toàn.
Chút đỉnh tiền ấy trong tay cô còn có tác dụng khác, vốn dĩ kiếp trước cô là người không coi trọng tiền bạc, tiêu xài phung phí, bây giờ tới đây mới biết được, nguyên chủ nghèo đến nỗi không một xu dính túi. Có đôi khi đói đến mức chỉ muốn mua một cái bánh cũng không mua nổi, dưới tình huống này tiết kiệm được chút tiền thuê nhà thì về sau còn mới có thể làm được việc khác.
Buổi tối, Lương Vệ Đông kéo Lương Tiểu Muội sang một bên hỏi rõ tình hình, Lương Tiểu Muội thì thầm cáo trạng: “Ở nhà Lưu Ngọc Mai luôn bắt nạt chị dâu, bắt chị dâu trồng mười mẫu đất, chị dâu nóng đến nỗi xém ngất đi, em thấy chị dâu lén lau nước mắt rất nhiều lần rồi.”
Lương Vệ Đông biết con người Lưu Ngọc Mai không tốt, lúc đầu anh ta thi rớt sau đó nói rằng mình phải học lại thì Lưu Ngọc Mai lập tức sa sầm mặt, nói anh là đồ vô dụng, thi không đậu còn liên lụy người nhà, kêu anh ta đâm đầu chết đi. Tóm lại Lương Vệ Đông cũng không thể đánh bà ta, bèn ra ngoài học nghề, mắt không thấy tâm không phiền. Anh ta đi học nghề, có thầy dạy bao ăn bao ở, ngoài ra một tháng còn được 23 tệ tiền lương.
Tuy rằng Lương Vệ Đông có lòng muốn giúp đỡ gia đình, nhưng chính bản thân mình còn lo không nổi. Vốn dĩ anh ta muốn về nhà giúp đỡ vụ thu, nhưng bên chỗ thầy cũng còn có rất nhiều việc, anh ta căn bản không thể quay về. Không ngờ rằng những gánh nặng này đều rơi xuống người chị dâu.
Tưởng tượng đến cảnh chị dâu thân là phụ nữ ở nhà phải chịu nhiều khổ sở như vậy, trong lòng Lương Vệ Đông bỗng thấy chua xót. Anh trai qua đời, theo lý bọn họ nên chăm sóc chị dâu thật tốt, nhưng bọn họ không những không chăm sóc mà còn khiến chị dâu phải trải qua những ngày như vậy.
“Vậy lần này mọi người vào nội thành làm gì?”
Lương Tiểu Muội nhớ đến lời dặn dò của Tô Duy Duy, ánh mắt lập tức di chuyển: “Chị dâu nói muốn ra ngoài kiếm sống.”
Lương Vệ Đông không nói gì, bảo Lương Tiểu Muội quay về. Sáng sớm hôm sau, Lương Vệ Đông đem cơm từ nhà ăn về, chia cho bọn cô ăn. Tô Duy Duy quét mắt nhìn vào quanh phòng. Tuy rằng là ký túc xá nam nhưng phòng ốc lại được quét dọn rất sạch sẽ.
Tối qua khi Tô Duy Duy vào ở, Lương Vệ Đông còn lau lại giường chiếu một lần nữa.
Danh sách chương