Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chị lấy tiền từ đâu ra?” Tạ Bảo Vân nhíu mày: “Không phải do anh tôi để lại chứ?”
Bình thường Lương Phú Quý cũng không gần gũi với con dâu, Lưu Ngọc Mai lại luôn bắt nạt cô, dẫn tới việc một năm ông ta và con dâu cũng không nói được mấy câu. Ông ta muốn hỏi nhưng cũng không biết mở miệng thế nào, ngược lại Lưu Ngọc Mai lập tức bùng nổ, vỗ bàn mắng:
“Cô lấy tiền ở đâu ra cho nó đi học? Có phải cô trộm từ nhà đi không? Tôi nói cho cô biết, nhà chúng ta ai cũng phải nộp tiền lương, tiền của cô chính là tiền của cả nhà, dựa vào cái gì cô cho tiền để Lương Vệ Đông đi học!”
Tô Duy Duy nghe xong liền cười: “Tiền của cả nhà? Sao bà không nói là tiền của bà luôn đi.”
“Tiền của tôi thì làm sao? Ở nhà này phải bỏ tiền, một nhà nhiều khẩu phần ăn như vậy, chẳng lẽ mấy người không đưa tiền ăn sao? Chẳng lẽ tôi còn nói sai à?”
“Tiền ăn? Tôi ăn còn không nhiều bằng con heo trong nhà đâu, bà còn không biết xấu hổ mà nói như vậy, có muốn tôi tính toán lại tiền công không? Mỗi ngày cho bà ra đồng làm việc, địa chủ cũng phải cấp phần ăn, bà thì ngược lại làm việc không trả tiền, ăn cơm còn muốn thu tiền, mỗi ngày còn phải chịu tội chửi mắng, người đời nói đúng, mẹ kế quả nhiên không phải người.”
“Cô…”
Lưu Ngọc Mai tức giận không ít, tưởng tượng đến việc Tô Duy Duy lấy đâu ra tiền cho Lương Vệ Đông đóng học phí, người bà ta nóng như lửa đốt, hận không thể cướp một trăm tệ kia về túi mình.
Chờ mấy người Tô Duy Duy kia rời đi, Lưu Ngọc Mai lập tức mắng chửi:
“Lương Vệ Đông kia đúng là đồ bỏ đi! Thi ba năm không đỗ, không biết xấu hổ còn đòi học lại! Nếu tôi là cậu ta không bằng đâm đầu chết quách đi! Còn học lại! Cậu ta học lại một năm nữa cũng sẽ không đỗ ! Lời tôi nói sẽ để ở đây, Lương Vệ Đông nếu có thể thi đỗ đại học thì tôi Lưu Ngọc Mai sẽ chặt đầu xuống cho cậu ta! Còn ả Tô Duy Duy kia, rốt cuộc cô ta lấy tiền từ đâu ra?”
Giang Đào nhíu mày: “Mấy ngày hôm trước cô ta biến mất một thời gian, chẳng lẽ kiếm được trong mấy ngày đó?”
“Một ả đàn bà thì lấy đâu ra tiền?”
“Mẹ nói có phải do Tề Nguyên Tân đưa không?”
Nói xong lời này, Tạ Bảo Vân cau mày: “Điều kiện nhà anh Tề tốt như vậy, nếu là anh ta đưa cũng thì cũng không lạ. Tô Duy Duy này sẽ không thông đồng với đàn ông, mê hoặc anh Tề đến đầu óc choáng váng đấy chứ.”
“Con tiện nữ này chồng vừa mới chết đã đi ra ngoài cấu kết làm bậy, lần trước còn làm mẹ xấu mặt như vậy, mẹ nhất định sẽ xử đẹp cô ta!” Lưu Ngọc Mai hung tợn.
Sau khi trở về Tô Duy Duy hỏi một chút mới biết được lần này Lương Vệ Đông vào thành phố không dễ dàng gì. Lớp học lại năm nay của Nhất Trung có chút đặc biệt. Vì hai năm qua tỉ lệ nhập học của Nhất Trung không cao, mà thành phố thì lại rất coi trọng, chuẩn bị hỗ trợ cho Nhất Trung. Trường Nhất Trung nghĩ tới nghĩ lui, định tổ chức một lớp học lại. Lớp học lại này sẽ thuê những thầy cô dạy ôn thi đại học nổi tiếng ở thành phố lớn, ngoài ra còn tuyển sinh trên toàn huyện, có yêu cầu nhất định về điểm số. Tin tức này vừa lan ra, các gia đình có điều kiện trong huyện nhao nhao đi đăng ký, nhưng lớp học chỉ có một, nào có tuyển sinh nhiều như vậy?
“Chị lấy tiền từ đâu ra?” Tạ Bảo Vân nhíu mày: “Không phải do anh tôi để lại chứ?”
Bình thường Lương Phú Quý cũng không gần gũi với con dâu, Lưu Ngọc Mai lại luôn bắt nạt cô, dẫn tới việc một năm ông ta và con dâu cũng không nói được mấy câu. Ông ta muốn hỏi nhưng cũng không biết mở miệng thế nào, ngược lại Lưu Ngọc Mai lập tức bùng nổ, vỗ bàn mắng:
“Cô lấy tiền ở đâu ra cho nó đi học? Có phải cô trộm từ nhà đi không? Tôi nói cho cô biết, nhà chúng ta ai cũng phải nộp tiền lương, tiền của cô chính là tiền của cả nhà, dựa vào cái gì cô cho tiền để Lương Vệ Đông đi học!”
Tô Duy Duy nghe xong liền cười: “Tiền của cả nhà? Sao bà không nói là tiền của bà luôn đi.”
“Tiền của tôi thì làm sao? Ở nhà này phải bỏ tiền, một nhà nhiều khẩu phần ăn như vậy, chẳng lẽ mấy người không đưa tiền ăn sao? Chẳng lẽ tôi còn nói sai à?”
“Tiền ăn? Tôi ăn còn không nhiều bằng con heo trong nhà đâu, bà còn không biết xấu hổ mà nói như vậy, có muốn tôi tính toán lại tiền công không? Mỗi ngày cho bà ra đồng làm việc, địa chủ cũng phải cấp phần ăn, bà thì ngược lại làm việc không trả tiền, ăn cơm còn muốn thu tiền, mỗi ngày còn phải chịu tội chửi mắng, người đời nói đúng, mẹ kế quả nhiên không phải người.”
“Cô…”
Lưu Ngọc Mai tức giận không ít, tưởng tượng đến việc Tô Duy Duy lấy đâu ra tiền cho Lương Vệ Đông đóng học phí, người bà ta nóng như lửa đốt, hận không thể cướp một trăm tệ kia về túi mình.
Chờ mấy người Tô Duy Duy kia rời đi, Lưu Ngọc Mai lập tức mắng chửi:
“Lương Vệ Đông kia đúng là đồ bỏ đi! Thi ba năm không đỗ, không biết xấu hổ còn đòi học lại! Nếu tôi là cậu ta không bằng đâm đầu chết quách đi! Còn học lại! Cậu ta học lại một năm nữa cũng sẽ không đỗ ! Lời tôi nói sẽ để ở đây, Lương Vệ Đông nếu có thể thi đỗ đại học thì tôi Lưu Ngọc Mai sẽ chặt đầu xuống cho cậu ta! Còn ả Tô Duy Duy kia, rốt cuộc cô ta lấy tiền từ đâu ra?”
Giang Đào nhíu mày: “Mấy ngày hôm trước cô ta biến mất một thời gian, chẳng lẽ kiếm được trong mấy ngày đó?”
“Một ả đàn bà thì lấy đâu ra tiền?”
“Mẹ nói có phải do Tề Nguyên Tân đưa không?”
Nói xong lời này, Tạ Bảo Vân cau mày: “Điều kiện nhà anh Tề tốt như vậy, nếu là anh ta đưa cũng thì cũng không lạ. Tô Duy Duy này sẽ không thông đồng với đàn ông, mê hoặc anh Tề đến đầu óc choáng váng đấy chứ.”
“Con tiện nữ này chồng vừa mới chết đã đi ra ngoài cấu kết làm bậy, lần trước còn làm mẹ xấu mặt như vậy, mẹ nhất định sẽ xử đẹp cô ta!” Lưu Ngọc Mai hung tợn.
Sau khi trở về Tô Duy Duy hỏi một chút mới biết được lần này Lương Vệ Đông vào thành phố không dễ dàng gì. Lớp học lại năm nay của Nhất Trung có chút đặc biệt. Vì hai năm qua tỉ lệ nhập học của Nhất Trung không cao, mà thành phố thì lại rất coi trọng, chuẩn bị hỗ trợ cho Nhất Trung. Trường Nhất Trung nghĩ tới nghĩ lui, định tổ chức một lớp học lại. Lớp học lại này sẽ thuê những thầy cô dạy ôn thi đại học nổi tiếng ở thành phố lớn, ngoài ra còn tuyển sinh trên toàn huyện, có yêu cầu nhất định về điểm số. Tin tức này vừa lan ra, các gia đình có điều kiện trong huyện nhao nhao đi đăng ký, nhưng lớp học chỉ có một, nào có tuyển sinh nhiều như vậy?
Danh sách chương