Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong trí nhớ của cô, thời điểm những năm 90 là lúc mà đầu cơ trục lợi rất nghiêm trọng, việc nuôi tôm cần phải có hồ nước để nuôi, còn cần phải mua thiết bị nữa. Cho dù giá bán tôm rất cao đi chăng nữa thì đối với Tô Duy Duy mà nói việc này cũng không thích hợp. Chỉ là nếu so sánh giữa hai việc này thì việc mua bán bài thi không gặp khó khăn hiểm trở mới là lựa chọn tối thích hợp nhất.
Tô Duy Duy nói ý tưởng của mình cho Lương Vệ Đông nghe, trong lúc nhất thời, Lương Vệ Đông có chút giật mình. Anh ta dốc lòng vào việc học tập nên chưa bao giờ nghĩ đến việc bài thi cũng có thể mua đi bán lại.
“Cái này có thể mạo hiểm được không?”
“Cũng không thể không có chút mạo hiểm, nhưng tỷ lệ rủi ro rất nhỏ. Thật ra thì việc này rất đơn giản, mỗi lần cậu đi thi thì chỉ cần lén lút bỏ ra một tờ giấy trắng rồi chép đề thi vào là xong. Sau đó, chị sẽ đem đi bán lại cho các trường khác, nếu có thể thì cậu cũng có thể liên lạc với các em học khóa dưới, nếu ai có điều kiện không tốt mà muốn giúp đỡ chép bài thi thì chị cũng có thể trả một ít tiền công.”
Trong ấn tượng trước đây thì bài thi đều là do trường học muốn làm sao thì làm, cũng giống như hiệu trưởng các trường đại học đều coi đó là nhà của mình nên muốn làm gì thì làm. Nhà của mình muốn làm theo lối riêng, mỗi nhà đều thấy nhà người khác làm tốt hơn mình. Đặc biệt, năm nay còn có một lớp mời giáo viên ôn thi vào trường cao đẳng đến hỗ trợ ôn tập, thầy giáo này còn rất nổi tiếng nữa. Phụ huynh chắc chắn biết đến, lúc đó có thể tưởng tượng được khu trường học ở trong trấn sẽ thu hút các học sinh dù ở các tỉnh khác cũng muốn biết được đề thi, như vậy cũng không phải lo về nguồn tiêu thụ nữa.
Lương Vệ Đông nghĩ cũng cảm thật có thể triển khai, dù sao bình thường anh ta cũng có thói quen chép lại bài thi, trước kia anh ta ở trong trấn cũng không có viết bài thi. Chỉ là nếu chép đề của trường khác thì giáo viên thường cho học sinh làm thành bài thi và sẽ viết lên trên bảng đen để học sinh chép lại. Vì vậy, đối với học sinh thì việc lén lút chép lại bài thi rất dễ dàng.
Hai người cứ quyết định như vậy, Tô Duy Duy lôi kéo Lương Tiểu Muội đọc thơ, cô bé đọc bài ‘Xuân hiểu’, Tô Duy Duy thấy vậy liền vui vẻ xoa đầu cô bé khiến mặt Lương Tiểu Muội đỏ ửng lên, xấu hổ nhìn chằm chằm chị dâu, lại đọc thêm bài ‘Sử lúa’, làm cho Tô Duy Duy vui vẻ, ánh mắt cô đều tỏ vẻ ý cười.
Tranh Tranh nhịn không được mà hừ một tiếng.
Bài thơ đơn giản như vậy chỉ cần nghe một lần thì cậu bé cũng đọc được. Một buổi sáng này, Lương Tiểu Muội chỉ đọc hai bài thơ có thể khiến cho mẹ cậu khen cô bé. Nếu không phải cậu bé không nói được thì cậu bé nhất định sẽ đọc từ đầu đến cuối quyển sách này, để cho mẹ cậu biết Lương Tiểu Muội thật ra rất ngu dốt.
Tranh Tranh há miệng thở dốc, bắt chước giọng Lương Tiểu Muội đọc thơ, cậu bé phát ra một âm, nhưng cũng không rõ ràng lắm, cậu thử phát ra âm lần nữa.
Sáng sớm, cậu bé vẫn luôn lén lút luyện tập, nghĩ đến có một ngày có thể đọc ra một bài thơ cổ, tạo niềm vui bất ngờ cho mẹ cậu.
Trong trí nhớ của cô, thời điểm những năm 90 là lúc mà đầu cơ trục lợi rất nghiêm trọng, việc nuôi tôm cần phải có hồ nước để nuôi, còn cần phải mua thiết bị nữa. Cho dù giá bán tôm rất cao đi chăng nữa thì đối với Tô Duy Duy mà nói việc này cũng không thích hợp. Chỉ là nếu so sánh giữa hai việc này thì việc mua bán bài thi không gặp khó khăn hiểm trở mới là lựa chọn tối thích hợp nhất.
Tô Duy Duy nói ý tưởng của mình cho Lương Vệ Đông nghe, trong lúc nhất thời, Lương Vệ Đông có chút giật mình. Anh ta dốc lòng vào việc học tập nên chưa bao giờ nghĩ đến việc bài thi cũng có thể mua đi bán lại.
“Cái này có thể mạo hiểm được không?”
“Cũng không thể không có chút mạo hiểm, nhưng tỷ lệ rủi ro rất nhỏ. Thật ra thì việc này rất đơn giản, mỗi lần cậu đi thi thì chỉ cần lén lút bỏ ra một tờ giấy trắng rồi chép đề thi vào là xong. Sau đó, chị sẽ đem đi bán lại cho các trường khác, nếu có thể thì cậu cũng có thể liên lạc với các em học khóa dưới, nếu ai có điều kiện không tốt mà muốn giúp đỡ chép bài thi thì chị cũng có thể trả một ít tiền công.”
Trong ấn tượng trước đây thì bài thi đều là do trường học muốn làm sao thì làm, cũng giống như hiệu trưởng các trường đại học đều coi đó là nhà của mình nên muốn làm gì thì làm. Nhà của mình muốn làm theo lối riêng, mỗi nhà đều thấy nhà người khác làm tốt hơn mình. Đặc biệt, năm nay còn có một lớp mời giáo viên ôn thi vào trường cao đẳng đến hỗ trợ ôn tập, thầy giáo này còn rất nổi tiếng nữa. Phụ huynh chắc chắn biết đến, lúc đó có thể tưởng tượng được khu trường học ở trong trấn sẽ thu hút các học sinh dù ở các tỉnh khác cũng muốn biết được đề thi, như vậy cũng không phải lo về nguồn tiêu thụ nữa.
Lương Vệ Đông nghĩ cũng cảm thật có thể triển khai, dù sao bình thường anh ta cũng có thói quen chép lại bài thi, trước kia anh ta ở trong trấn cũng không có viết bài thi. Chỉ là nếu chép đề của trường khác thì giáo viên thường cho học sinh làm thành bài thi và sẽ viết lên trên bảng đen để học sinh chép lại. Vì vậy, đối với học sinh thì việc lén lút chép lại bài thi rất dễ dàng.
Hai người cứ quyết định như vậy, Tô Duy Duy lôi kéo Lương Tiểu Muội đọc thơ, cô bé đọc bài ‘Xuân hiểu’, Tô Duy Duy thấy vậy liền vui vẻ xoa đầu cô bé khiến mặt Lương Tiểu Muội đỏ ửng lên, xấu hổ nhìn chằm chằm chị dâu, lại đọc thêm bài ‘Sử lúa’, làm cho Tô Duy Duy vui vẻ, ánh mắt cô đều tỏ vẻ ý cười.
Tranh Tranh nhịn không được mà hừ một tiếng.
Bài thơ đơn giản như vậy chỉ cần nghe một lần thì cậu bé cũng đọc được. Một buổi sáng này, Lương Tiểu Muội chỉ đọc hai bài thơ có thể khiến cho mẹ cậu khen cô bé. Nếu không phải cậu bé không nói được thì cậu bé nhất định sẽ đọc từ đầu đến cuối quyển sách này, để cho mẹ cậu biết Lương Tiểu Muội thật ra rất ngu dốt.
Tranh Tranh há miệng thở dốc, bắt chước giọng Lương Tiểu Muội đọc thơ, cậu bé phát ra một âm, nhưng cũng không rõ ràng lắm, cậu thử phát ra âm lần nữa.
Sáng sớm, cậu bé vẫn luôn lén lút luyện tập, nghĩ đến có một ngày có thể đọc ra một bài thơ cổ, tạo niềm vui bất ngờ cho mẹ cậu.
Danh sách chương