Nhà Lý Xuyên kia tu sửa lại rất đẹp, nhà ngói gạch xanh, nghe nói nhà vệ sinh bên trong còn giống hệt trong thành phố.
Đợi Lý Mãn Trụ cưới được quả phụ kia, anh ta sẽ được vào ở nhà này. Có phụ nữ hầu hạ, có hai đứa trẻ để sai khiến, trong tay còn có tiền, anh ta chỉ cần nằm khểnh ra ăn uống là được.
Cuộc sống sung sướng như vậy chẳng khác nào lão địa chỉ trước giải phóng.
Đến lúc đó anh ta đưa cả cha mẹ đến, cha mẹ anh ta đã cực khổ cả đời rồi, cũng nên hưởng phúc đi thôi.
Nghĩ vậy, nụ cười của Lý Mãn Trụ càng thêm tươi, để lộ ra hàm răng vàng khè khấp khểnh.
Ngu Thanh Nhàn đuổi thím Ba ra ngoài cửa, đám người vây xem đều trợn tròn mắt.
Ngu Thanh Nhàn cầm chổi chỉ vào thím Ba:
"Tôi đã nói với thím là tôi không lấy chồng, càng không gả cho đứa cháu trai kia của thím, thím muốn lấy chồng thì thím đi mà gả, nể mặt thím mà thím không cần, đừng mở mồm ra nói những lời bẩn thỉu."
Thím Ba cũng nhìn thấy đám người hóng hớt chuyện, gương mặt vàng như nghệ của bà ta lập tức đỏ bừng.
Thím Ba chỉ vào Ngu Thanh Nhàn, nổi giận đùng đùng:
"Đúng là đồ không biết điều, không nhìn thấy lòng tốt của người khác, mày cứ chờ đấy cho tao."
Thím Ba nói xong, quay người chạy mất, những người đến vây xem chỉ trỏ Ngu Thanh Nhàn.
Ngu Thanh Nhàn lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của thím Ba, hừ một tiếng:
"Tôi ở đây chờ, tôi muốn xem bà làm gì được tôi!"
Ngu Thanh Nhàn nhìn đám người hóng hớt ở bên ngoài một lượt, sau đó quay người đi vào nhà.
Đám người vây xem thấy đã hết chuyện, cũng quay trở về thôn.
Họ đều rất vui vẻ, dù sao thím Ba bao năm qua vẫn ỷ vào mình là vợ trưởng thôn, tác oai tác quái suốt ở trong thôn, người không vừa mắt bà ta rất nhiều, bây giờ rốt cuộc có người không sợ bà ta, chỉ điểm ấy thôi cũng có thể khiến đám phụ nữ buôn chuyện rất lâu.
Đồng thời họ cũng dán cho Ngu Thanh Nhàn một cái nhãn là "không dễ chọc vào".
Một vài người muốn lợi dụng gia đình Ngu Thanh Nhàn cũng phải tạm thời đè nén ý định này xuống.
Cô dám cãi tay đôi với thím Ba như vậy, đằng sau biết đâu có chỗ dựa.
Nghĩ lại cũng thấy đúng, nếu không có chỗ dựa vững chắc, gia đình chỉ toàn phụ nữ trẻ em như cô làm sao dám đến nông thôn mua nhà? Thôn dân đều bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ.
Tin tức làm mối không thành nhanh chóng truyền đến tai Lý Mãn Trụ, vẻ đắc ý trên mặt anh ta cứng lại.
Đợi Lý Mãn Trụ cưới được quả phụ kia, anh ta sẽ được vào ở nhà này. Có phụ nữ hầu hạ, có hai đứa trẻ để sai khiến, trong tay còn có tiền, anh ta chỉ cần nằm khểnh ra ăn uống là được.
Cuộc sống sung sướng như vậy chẳng khác nào lão địa chỉ trước giải phóng.
Đến lúc đó anh ta đưa cả cha mẹ đến, cha mẹ anh ta đã cực khổ cả đời rồi, cũng nên hưởng phúc đi thôi.
Nghĩ vậy, nụ cười của Lý Mãn Trụ càng thêm tươi, để lộ ra hàm răng vàng khè khấp khểnh.
Ngu Thanh Nhàn đuổi thím Ba ra ngoài cửa, đám người vây xem đều trợn tròn mắt.
Ngu Thanh Nhàn cầm chổi chỉ vào thím Ba:
"Tôi đã nói với thím là tôi không lấy chồng, càng không gả cho đứa cháu trai kia của thím, thím muốn lấy chồng thì thím đi mà gả, nể mặt thím mà thím không cần, đừng mở mồm ra nói những lời bẩn thỉu."
Thím Ba cũng nhìn thấy đám người hóng hớt chuyện, gương mặt vàng như nghệ của bà ta lập tức đỏ bừng.
Thím Ba chỉ vào Ngu Thanh Nhàn, nổi giận đùng đùng:
"Đúng là đồ không biết điều, không nhìn thấy lòng tốt của người khác, mày cứ chờ đấy cho tao."
Thím Ba nói xong, quay người chạy mất, những người đến vây xem chỉ trỏ Ngu Thanh Nhàn.
Ngu Thanh Nhàn lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của thím Ba, hừ một tiếng:
"Tôi ở đây chờ, tôi muốn xem bà làm gì được tôi!"
Ngu Thanh Nhàn nhìn đám người hóng hớt ở bên ngoài một lượt, sau đó quay người đi vào nhà.
Đám người vây xem thấy đã hết chuyện, cũng quay trở về thôn.
Họ đều rất vui vẻ, dù sao thím Ba bao năm qua vẫn ỷ vào mình là vợ trưởng thôn, tác oai tác quái suốt ở trong thôn, người không vừa mắt bà ta rất nhiều, bây giờ rốt cuộc có người không sợ bà ta, chỉ điểm ấy thôi cũng có thể khiến đám phụ nữ buôn chuyện rất lâu.
Đồng thời họ cũng dán cho Ngu Thanh Nhàn một cái nhãn là "không dễ chọc vào".
Một vài người muốn lợi dụng gia đình Ngu Thanh Nhàn cũng phải tạm thời đè nén ý định này xuống.
Cô dám cãi tay đôi với thím Ba như vậy, đằng sau biết đâu có chỗ dựa.
Nghĩ lại cũng thấy đúng, nếu không có chỗ dựa vững chắc, gia đình chỉ toàn phụ nữ trẻ em như cô làm sao dám đến nông thôn mua nhà? Thôn dân đều bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ.
Tin tức làm mối không thành nhanh chóng truyền đến tai Lý Mãn Trụ, vẻ đắc ý trên mặt anh ta cứng lại.
Danh sách chương