"Đi trước đây, bai bai!"
"Bai!"
Cô quay đầu lại liếc nhìn Giang Minh Châu bên cạnh, lịch sự mỉm cười rồi đi thẳng về phía bên trái, ung dung bước đi.
Khi đã đi xa, cô lập tức tăng tốc, vượt qua con đường nhỏ và đi khoảng hai ba phút nữa là đến nơi.
Xung quanh là hồ nước và bồn hoa, phía sau là cây cối xanh tươi, yên lặng tĩnh mịch, cô ngẩng cao đầu, dáng vẻ đoan chính đứng ở bên ngoài, nhìn xung quanh không thấy ai mới len lén chui đầu vào trong thăm dò.
Bên trong cũng không có ai.
Trong lòng không khỏi cảm thấy hơi mất mát.
Cô đi vào trong dạo một vòng, thấy một chỗ ngồi tương đối khuất, tức là núp sau gốc cây, cô lấy một cuốn sổ ở trong túi ra để giả vờ.
Đây là sổ ghi chú tiếng Anh của “Lê Tuyết”, trên đó có nhiều câu và tác phẩm hay.
Đây cũng là kế hoạch mà cô đã suy nghĩ cả buổi sáng.
Cho dù có thể có một cuộc gặp gỡ tình cờ với Lục Lương, nhưng không thể lộ rõ là cố ý như vậy.
Bởi vì cô đến đây là để học tập chăm chỉ, không phải để tìm cậu, cho nên đừng suy nghĩ nhiều.
Không phải nhiều học sinh đang âm thầm chăm chỉ như thế này sao? Tất nhiên, nếu đã tình cờ gặp nhau thì cũng có thể nói chuyện.
Cô đã lên kế hoạch sẵn cho chuyện này rồi!
Bây giờ mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông!
Lê Tuyết sợ lộ ra là mình cố ý nên cầm sách lên đọc, lúc đầu còn hơi ngượng ngùng, giọng nói cũng tương đối nhỏ, một lúc sau thấy không có ai tới mới buông giọng nói.
Cô có nền tảng tiếng Anh tốt, đặc biệt là khẩu ngữ, lúc ở trường đại học cô đã đặc biệt luyện giọng tiếng Anh, đã đến lúc thể hiện bản thân rồi!
Lê Tuyết không biết rằng sau khi cô đọc xong vài câu, có một vài nam sinh bước tới cách đó không xa, khoác vai bá cổ nhau.
Ăn mặc còn khá dẫn đầu xu hướng, mái tóc nhuộm, xỏ lỗ tai, quần jean rách. Trong số đó có một chàng trai thanh tú lạ thường.
Nghe thấy âm thanh đọc lớn phát ra từ khu rừng, một số người nhìn nhau với vẻ mặt hoang mang.
Có chuyện gì vậy?
Sao lại còn có người chạy đến đây để học?
Vài chàng trai không nói gì, chỉ nghe giọng nói, đó còn là một cô gái.
Họ nhìn nhau một lúc, không biết phải làm thế nào?
Mấy người họ bước vào bên trong, giọng nói càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng sáng, có chút trọng âm, cũng không biết người đang lẩm bẩm ở bên trong nói cái gì, lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, cuối cùng nhìn về phía Lục Lương bên cạnh, muốn cậu cho ý kiến.
Dù chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn nhưng họ đã quen với việc để Lục Lương làm chủ.
Lục Lương nhướng mày nhìn cô gái đang quay lưng về phía bọn họ cách họ đó không xa, cậu liếc mắt đã nhận ra đó là ai, híp mắt lại, sau đó nhìn đi chỗ khác coi như không thấy.
Cậu quay người đi về phía nơi họ thường nói chuyện phiếm, ở đó có một tảng đá lớn, cậu ngồi trên đó, đặt hai tay sau lưng, lười biếng ngẩng đầu lên, ung dung như thường.
Các chàng trai phía sau cũng làm theo.
Chỉ lắng nghe âm thanh trầm bổng trong rừng, còn có chút không lưu loát, mấy người nhìn nhau chằm chằm, thật lâu sau cũng không nói ra được một chữ nào.
Hiếm khi mới có cơ hội để lười biếng, ai mà ngờ lại đến đây nghe người ta đọc sách!
Cái quái gì thế không biết, nghe đến đau cả đầu!
Lê Tuyết ở đằng này còn đang suy nghĩ xem lát nữa nên nói như thế nào, không biết có thể thắng trận đầu không?
Nhưng cô cứ đọc, qua hồi lâu cũng không thấy ai tới, đầu óc dần trở nên mơ hồ.
Không biết có phải mình đã dùng sai phương pháp không?
Cô biết hiện tại nỗi lo lắng của mình có chút nặng nề, càng sợ càng dễ mắc sai lầm, nhưng Lục Lương không phải đồ ngốc. Cô tự ép sát lấy mình như vậy, nhất là lúc nào cũng có thể chạm mặt với cậu, tuy rằng cô cảm thấy hợp tình hợp lý, nhưng chưa chắc Lục Lương sẽ nghĩ giống như cô!
Rất dễ dàng lòi đuôi!
Cô bình tĩnh đứng đó một lúc, nghĩ ngợi rồi quyết định nhanh chóng rời đi.
Tiến hành theo từng bước là cách tốt nhất!
Tuy nhiên, cô mới quay người đi chưa được vài bước, lại không ngờ nhìn thấy cách đó không xa có một vài người.
Ngồi hoặc đứng, không ai trong số họ trông nghiêm túc!
Lục Lương cũng ở trong số đó, lúc này cô mới để ý hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông màu vàng tươi.
Những đốm sáng rải rác trên người cậu qua những cành lá thưa thớt, làn da tiếp xúc với ánh nắng trở nên lờ mờ và đầy sương mù.
Nổi bật trong đám đông.
Thấy cô nhìn sang, cậu nghiêng đầu nhìn lại có phần lơ đễnh.
Nhưng trên mặt cậu không hề có biểu cảm thừa nào.
Tim Lê Tuyết lệch một nhịp, cô vô thức nắm chặt tay.
Ngay lập tức có hơi hối hận.
"Bai!"
Cô quay đầu lại liếc nhìn Giang Minh Châu bên cạnh, lịch sự mỉm cười rồi đi thẳng về phía bên trái, ung dung bước đi.
Khi đã đi xa, cô lập tức tăng tốc, vượt qua con đường nhỏ và đi khoảng hai ba phút nữa là đến nơi.
Xung quanh là hồ nước và bồn hoa, phía sau là cây cối xanh tươi, yên lặng tĩnh mịch, cô ngẩng cao đầu, dáng vẻ đoan chính đứng ở bên ngoài, nhìn xung quanh không thấy ai mới len lén chui đầu vào trong thăm dò.
Bên trong cũng không có ai.
Trong lòng không khỏi cảm thấy hơi mất mát.
Cô đi vào trong dạo một vòng, thấy một chỗ ngồi tương đối khuất, tức là núp sau gốc cây, cô lấy một cuốn sổ ở trong túi ra để giả vờ.
Đây là sổ ghi chú tiếng Anh của “Lê Tuyết”, trên đó có nhiều câu và tác phẩm hay.
Đây cũng là kế hoạch mà cô đã suy nghĩ cả buổi sáng.
Cho dù có thể có một cuộc gặp gỡ tình cờ với Lục Lương, nhưng không thể lộ rõ là cố ý như vậy.
Bởi vì cô đến đây là để học tập chăm chỉ, không phải để tìm cậu, cho nên đừng suy nghĩ nhiều.
Không phải nhiều học sinh đang âm thầm chăm chỉ như thế này sao? Tất nhiên, nếu đã tình cờ gặp nhau thì cũng có thể nói chuyện.
Cô đã lên kế hoạch sẵn cho chuyện này rồi!
Bây giờ mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông!
Lê Tuyết sợ lộ ra là mình cố ý nên cầm sách lên đọc, lúc đầu còn hơi ngượng ngùng, giọng nói cũng tương đối nhỏ, một lúc sau thấy không có ai tới mới buông giọng nói.
Cô có nền tảng tiếng Anh tốt, đặc biệt là khẩu ngữ, lúc ở trường đại học cô đã đặc biệt luyện giọng tiếng Anh, đã đến lúc thể hiện bản thân rồi!
Lê Tuyết không biết rằng sau khi cô đọc xong vài câu, có một vài nam sinh bước tới cách đó không xa, khoác vai bá cổ nhau.
Ăn mặc còn khá dẫn đầu xu hướng, mái tóc nhuộm, xỏ lỗ tai, quần jean rách. Trong số đó có một chàng trai thanh tú lạ thường.
Nghe thấy âm thanh đọc lớn phát ra từ khu rừng, một số người nhìn nhau với vẻ mặt hoang mang.
Có chuyện gì vậy?
Sao lại còn có người chạy đến đây để học?
Vài chàng trai không nói gì, chỉ nghe giọng nói, đó còn là một cô gái.
Họ nhìn nhau một lúc, không biết phải làm thế nào?
Mấy người họ bước vào bên trong, giọng nói càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng sáng, có chút trọng âm, cũng không biết người đang lẩm bẩm ở bên trong nói cái gì, lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, cuối cùng nhìn về phía Lục Lương bên cạnh, muốn cậu cho ý kiến.
Dù chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn nhưng họ đã quen với việc để Lục Lương làm chủ.
Lục Lương nhướng mày nhìn cô gái đang quay lưng về phía bọn họ cách họ đó không xa, cậu liếc mắt đã nhận ra đó là ai, híp mắt lại, sau đó nhìn đi chỗ khác coi như không thấy.
Cậu quay người đi về phía nơi họ thường nói chuyện phiếm, ở đó có một tảng đá lớn, cậu ngồi trên đó, đặt hai tay sau lưng, lười biếng ngẩng đầu lên, ung dung như thường.
Các chàng trai phía sau cũng làm theo.
Chỉ lắng nghe âm thanh trầm bổng trong rừng, còn có chút không lưu loát, mấy người nhìn nhau chằm chằm, thật lâu sau cũng không nói ra được một chữ nào.
Hiếm khi mới có cơ hội để lười biếng, ai mà ngờ lại đến đây nghe người ta đọc sách!
Cái quái gì thế không biết, nghe đến đau cả đầu!
Lê Tuyết ở đằng này còn đang suy nghĩ xem lát nữa nên nói như thế nào, không biết có thể thắng trận đầu không?
Nhưng cô cứ đọc, qua hồi lâu cũng không thấy ai tới, đầu óc dần trở nên mơ hồ.
Không biết có phải mình đã dùng sai phương pháp không?
Cô biết hiện tại nỗi lo lắng của mình có chút nặng nề, càng sợ càng dễ mắc sai lầm, nhưng Lục Lương không phải đồ ngốc. Cô tự ép sát lấy mình như vậy, nhất là lúc nào cũng có thể chạm mặt với cậu, tuy rằng cô cảm thấy hợp tình hợp lý, nhưng chưa chắc Lục Lương sẽ nghĩ giống như cô!
Rất dễ dàng lòi đuôi!
Cô bình tĩnh đứng đó một lúc, nghĩ ngợi rồi quyết định nhanh chóng rời đi.
Tiến hành theo từng bước là cách tốt nhất!
Tuy nhiên, cô mới quay người đi chưa được vài bước, lại không ngờ nhìn thấy cách đó không xa có một vài người.
Ngồi hoặc đứng, không ai trong số họ trông nghiêm túc!
Lục Lương cũng ở trong số đó, lúc này cô mới để ý hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông màu vàng tươi.
Những đốm sáng rải rác trên người cậu qua những cành lá thưa thớt, làn da tiếp xúc với ánh nắng trở nên lờ mờ và đầy sương mù.
Nổi bật trong đám đông.
Thấy cô nhìn sang, cậu nghiêng đầu nhìn lại có phần lơ đễnh.
Nhưng trên mặt cậu không hề có biểu cảm thừa nào.
Tim Lê Tuyết lệch một nhịp, cô vô thức nắm chặt tay.
Ngay lập tức có hơi hối hận.
Danh sách chương