Sau khi vun đắp mối quan hệ mẹ con một hồi, Lê Tuyết lên lầu và trở về phòng.
Cầm vào tay nắm cửa, cô phát hiện cửa đã mở.
Cô cau mày, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau.
Cánh cửa đối diện đã đóng, Lục Lương vẫn chưa quay về.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp giãn mày ra, khi cô vừa mở cửa bước vào liền thấy trước bàn làm việc có một bóng người thấp bé, mũm mĩm.
Cô nhíu mày lại, có một linh cảm xấu.
Bên trong không bật đèn, trong phòng có chút mờ mịt.
Lê Tuyết chạm vào công tắc trên tường, “cạch” một tiếng, căn phòng lập tức sáng lên như ánh sáng ban ngày.
Cậu bé chơi đến mức có chút quên mình, thấy trong phòng đột nhiên sáng đèn, nó ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy cô, hai người nhìn nhau hai giây, sau đó cậu bé lập tức vứt cây bút trên tay, vụng về trèo xuống ghế.
Sột soạt, tư thế của cậu bé rất điêu luyện.
Sau đó lộc cộc lộc cộc muốn chạy ra ngoài.
Lê Tuyết nhanh chóng nắm lấy cổ áo cậu bé và kéo cậu bé về bàn làm việc của mình.
Khi đến gần hơn, cô cúi đầu xuống và nhìn, làm gì có chuyện cô không hiểu nữa? Một nửa số bài tập mà cô đã chăm chỉ làm đều bị vẽ nguệch ngoạc, đặc biệt là sách bài tập của cô, trên đó còn có những lỗ thủng lớn do nước bọt chảy xuống để lại.
Thằng nhóc còn dùng bút màu nước, nhiều màu sắc, thật là kinh khủng!
Mặt cô đen lại ngay lập tức.
Cô nâng thằng nhóc trong tay lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Em làm gì thế hả?"
Gần như là nặn ra từng câu từng chữ!
Thằng nhóc nhìn cô với đôi mắt to tròn rồi mếu máo.
Khóc tu tu.
Cơ thể mập mạp cứ uốn éo qua lại.
Lê Tuyết còn chưa kịp hung dữ với cậu bé thì giọng nói của Triệu Cầm từ dưới lầu vang lên.
"Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc?"
Chắc là nghe thấy giọng nói của Triệu Cầm nên cậu bé lập tức há to miệng và hú hét to hơn bao giờ hết.
"Tiểu Tuyết à, em trai con còn nhỏ, con đừng bắt nạt nó."
Giọng nói từ xa đến gần, chắc là đã đi lên lầu.
Trái tim của Lê Tuyết đau nhói, cô không thèm để ý đến vai diễn người chị tốt thường ngày của mình nữa, hét về phía cửa: "Con bắt nạt nó sao?"
"Là nó bắt nạt con!"
Cô nới lỏng quần áo của cậu bé, tức giận cầm lấy vật chứng trước bàn rồi bước ra ngoài.
Đúng lúc Triệu Cầm cũng lên đến.
"Nhìn xem, đây là những gì con trai ngoan của mẹ đã làm đấy!"
"Ngày mai cô giáo của chúng con sẽ kiểm tra, còn những tờ này nữa, cô giáo yêu cầu chúng con mang chúng về để làm, ngày mai phải học nó rồi, nó vẽ thành thế này thì con phải làm thế nào?"
Lê Tuyết sắp phát điên rồi.
Về mặt học tập, cô không dám coi nhẹ!
Triệu Cầm lật tung đống hỗn độn trong tay, vẻ mặt xấu hổ, nhìn con trai đang núp sau lưng mình, hung hăng trừng mắt: "Sao con lại chọc chị con?"
"Bị mắng rồi thấy chưa? Đáng đời!"
Cậu bé còn không phục, tưởng có người chống lưng nên bĩu môi tố cáo: "Chị không chơi với con!"
"Là chị bảo con vẽ nó!"
Có lẽ là bởi vì cậu bé biết mình sai, nên câu nói cuối cùng không có sức lực.
Ngực Lê Tuyết phập phồng lên xuống, chỉ vào cậu bé và nhìn Triệu Cầm: "Mẹ thấy rồi đúng không? Thằng nhóc này chết cũng không đổi tính!"
Cô xắn tay áo lên: "Trẻ con nghịch ngợm không dạy dỗ sẽ hư, con phải dạy cho nó một bài học!"
Thằng bé lập tức lùi lại, há miệng gào thét, chưa kịp chạm vào nó đã kêu cha gọi mẹ: "Chị đánh con!"
"Oa!"
Triệu Cầm bị ồn đến đau cả đầu, bà cúi đầu nhìn con trai mình rồi nhìn Lê Tuyết: "Được rồi được rồi, mẹ sẽ dạy bảo nó!"
Bà cúi người ôm lấy con trai, nhìn con khóc nước mắt nước mũi tèm lem, bà không vui nói: "Đừng gào nữa, chị gái dọa con thôi!"
Thấy cô thực sự không đánh mình, cậu bé mới nhỏ giọng lại.
Tuy nhiên, cậu bé lại cảm thấy ấm ức, không thèm nhìn Lê Tuyết, vòng tay qua cổ Triệu Cầm và vùi mặt vào cổ bà, tủi thân và nghẹn ngào.
Thật đáng thương!
Ai không biết còn tưởng cậu bé đã phải chịu ấm ức lớn lắm ấy.
Triệu Cầm dở khóc dở cười, nhìn Lê Tuyết: "Được rồi, đừng tức giận nữa, lát nữa mẹ sẽ gọi điện thoại cho giáo viên của con."
Bà trả lại bài tập vào tay Lê Tuyết: "Về phòng mẹ sẽ dạy cho nó một bài học, con đừng giận nữa, buổi tối đi ngủ sớm, thức khuya có hại cho sức khỏe."
Cơn tức của Lê Tuyết vẫn chưa nguôi ngoai, cô trợn mắt, giọng điệu không vui: "Mẹ cứ chiều nó cho lắm vào!"
Triệu Cầm mỉm cười, ôm con trai vào lòng rồi xoay người đi xuống lầu.
Lê Tuyết nhìn thằng bé ỉu xìu trên vai bà, cô giả vờ bày ra dáng vẻ muốn đánh cậu bé.
Thằng bé lập tức mở miệng gào lên: "Chị xấu xa!"
"Chị gái lại định đánh con!"
Triệu Cầm đau đầu nên bà nhanh chóng bế cậu bé đi xuống.
Khi người rời đi, Lê Tuyết cúi nhìn bài tập trên tay, cô buồn bực vô cùng, xoay người chuẩn bị về phòng thì thấy cầu thang bên cạnh có người đi lên.
Cô tưởng là Triệu Cầm nên kéo ra vẻ mặt không vui.
Không ngờ vừa quay đầu lại thì bắt gặp khuôn mặt của Lục Lương.
Lạnh lùng sáng sủa, khi nhìn cô thì trên mặt không có chút biểu cảm nào, nhưng trong đôi đồng tử đen nhánh kia dường như có thêm điều gì đó.
Lê Tuyết sửng sốt, còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm, nhưng khi nhìn lại lần nữa thì người đã cúi đầu xuống rồi.
Đi thẳng sang phía đối diện.
Cô đứng ở chỗ cũ, trong đầu chợt lóe lên, hơi hoài nghi nhìn bóng lưng của cậu.
Cô chợt nghĩ tới một tình tiết trong truyện có liên quan đến cậu...
Cầm vào tay nắm cửa, cô phát hiện cửa đã mở.
Cô cau mày, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau.
Cánh cửa đối diện đã đóng, Lục Lương vẫn chưa quay về.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp giãn mày ra, khi cô vừa mở cửa bước vào liền thấy trước bàn làm việc có một bóng người thấp bé, mũm mĩm.
Cô nhíu mày lại, có một linh cảm xấu.
Bên trong không bật đèn, trong phòng có chút mờ mịt.
Lê Tuyết chạm vào công tắc trên tường, “cạch” một tiếng, căn phòng lập tức sáng lên như ánh sáng ban ngày.
Cậu bé chơi đến mức có chút quên mình, thấy trong phòng đột nhiên sáng đèn, nó ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy cô, hai người nhìn nhau hai giây, sau đó cậu bé lập tức vứt cây bút trên tay, vụng về trèo xuống ghế.
Sột soạt, tư thế của cậu bé rất điêu luyện.
Sau đó lộc cộc lộc cộc muốn chạy ra ngoài.
Lê Tuyết nhanh chóng nắm lấy cổ áo cậu bé và kéo cậu bé về bàn làm việc của mình.
Khi đến gần hơn, cô cúi đầu xuống và nhìn, làm gì có chuyện cô không hiểu nữa? Một nửa số bài tập mà cô đã chăm chỉ làm đều bị vẽ nguệch ngoạc, đặc biệt là sách bài tập của cô, trên đó còn có những lỗ thủng lớn do nước bọt chảy xuống để lại.
Thằng nhóc còn dùng bút màu nước, nhiều màu sắc, thật là kinh khủng!
Mặt cô đen lại ngay lập tức.
Cô nâng thằng nhóc trong tay lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Em làm gì thế hả?"
Gần như là nặn ra từng câu từng chữ!
Thằng nhóc nhìn cô với đôi mắt to tròn rồi mếu máo.
Khóc tu tu.
Cơ thể mập mạp cứ uốn éo qua lại.
Lê Tuyết còn chưa kịp hung dữ với cậu bé thì giọng nói của Triệu Cầm từ dưới lầu vang lên.
"Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc?"
Chắc là nghe thấy giọng nói của Triệu Cầm nên cậu bé lập tức há to miệng và hú hét to hơn bao giờ hết.
"Tiểu Tuyết à, em trai con còn nhỏ, con đừng bắt nạt nó."
Giọng nói từ xa đến gần, chắc là đã đi lên lầu.
Trái tim của Lê Tuyết đau nhói, cô không thèm để ý đến vai diễn người chị tốt thường ngày của mình nữa, hét về phía cửa: "Con bắt nạt nó sao?"
"Là nó bắt nạt con!"
Cô nới lỏng quần áo của cậu bé, tức giận cầm lấy vật chứng trước bàn rồi bước ra ngoài.
Đúng lúc Triệu Cầm cũng lên đến.
"Nhìn xem, đây là những gì con trai ngoan của mẹ đã làm đấy!"
"Ngày mai cô giáo của chúng con sẽ kiểm tra, còn những tờ này nữa, cô giáo yêu cầu chúng con mang chúng về để làm, ngày mai phải học nó rồi, nó vẽ thành thế này thì con phải làm thế nào?"
Lê Tuyết sắp phát điên rồi.
Về mặt học tập, cô không dám coi nhẹ!
Triệu Cầm lật tung đống hỗn độn trong tay, vẻ mặt xấu hổ, nhìn con trai đang núp sau lưng mình, hung hăng trừng mắt: "Sao con lại chọc chị con?"
"Bị mắng rồi thấy chưa? Đáng đời!"
Cậu bé còn không phục, tưởng có người chống lưng nên bĩu môi tố cáo: "Chị không chơi với con!"
"Là chị bảo con vẽ nó!"
Có lẽ là bởi vì cậu bé biết mình sai, nên câu nói cuối cùng không có sức lực.
Ngực Lê Tuyết phập phồng lên xuống, chỉ vào cậu bé và nhìn Triệu Cầm: "Mẹ thấy rồi đúng không? Thằng nhóc này chết cũng không đổi tính!"
Cô xắn tay áo lên: "Trẻ con nghịch ngợm không dạy dỗ sẽ hư, con phải dạy cho nó một bài học!"
Thằng bé lập tức lùi lại, há miệng gào thét, chưa kịp chạm vào nó đã kêu cha gọi mẹ: "Chị đánh con!"
"Oa!"
Triệu Cầm bị ồn đến đau cả đầu, bà cúi đầu nhìn con trai mình rồi nhìn Lê Tuyết: "Được rồi được rồi, mẹ sẽ dạy bảo nó!"
Bà cúi người ôm lấy con trai, nhìn con khóc nước mắt nước mũi tèm lem, bà không vui nói: "Đừng gào nữa, chị gái dọa con thôi!"
Thấy cô thực sự không đánh mình, cậu bé mới nhỏ giọng lại.
Tuy nhiên, cậu bé lại cảm thấy ấm ức, không thèm nhìn Lê Tuyết, vòng tay qua cổ Triệu Cầm và vùi mặt vào cổ bà, tủi thân và nghẹn ngào.
Thật đáng thương!
Ai không biết còn tưởng cậu bé đã phải chịu ấm ức lớn lắm ấy.
Triệu Cầm dở khóc dở cười, nhìn Lê Tuyết: "Được rồi, đừng tức giận nữa, lát nữa mẹ sẽ gọi điện thoại cho giáo viên của con."
Bà trả lại bài tập vào tay Lê Tuyết: "Về phòng mẹ sẽ dạy cho nó một bài học, con đừng giận nữa, buổi tối đi ngủ sớm, thức khuya có hại cho sức khỏe."
Cơn tức của Lê Tuyết vẫn chưa nguôi ngoai, cô trợn mắt, giọng điệu không vui: "Mẹ cứ chiều nó cho lắm vào!"
Triệu Cầm mỉm cười, ôm con trai vào lòng rồi xoay người đi xuống lầu.
Lê Tuyết nhìn thằng bé ỉu xìu trên vai bà, cô giả vờ bày ra dáng vẻ muốn đánh cậu bé.
Thằng bé lập tức mở miệng gào lên: "Chị xấu xa!"
"Chị gái lại định đánh con!"
Triệu Cầm đau đầu nên bà nhanh chóng bế cậu bé đi xuống.
Khi người rời đi, Lê Tuyết cúi nhìn bài tập trên tay, cô buồn bực vô cùng, xoay người chuẩn bị về phòng thì thấy cầu thang bên cạnh có người đi lên.
Cô tưởng là Triệu Cầm nên kéo ra vẻ mặt không vui.
Không ngờ vừa quay đầu lại thì bắt gặp khuôn mặt của Lục Lương.
Lạnh lùng sáng sủa, khi nhìn cô thì trên mặt không có chút biểu cảm nào, nhưng trong đôi đồng tử đen nhánh kia dường như có thêm điều gì đó.
Lê Tuyết sửng sốt, còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm, nhưng khi nhìn lại lần nữa thì người đã cúi đầu xuống rồi.
Đi thẳng sang phía đối diện.
Cô đứng ở chỗ cũ, trong đầu chợt lóe lên, hơi hoài nghi nhìn bóng lưng của cậu.
Cô chợt nghĩ tới một tình tiết trong truyện có liên quan đến cậu...
Danh sách chương