Thầy lấy bật lửa ra đốt điếu thuốc, liên tục mắng mỏ: "Các em mới bao lớn chứ, bây giờ đã học hút thuốc rồi. Trường học là nơi để các em hút thuốc à?"
"Chỉ biết học cái xấu, các em nghĩ thời gian sống cẩu thả còn bao lâu? Người khác đang học mà các em lại ở đây sa đọa, không thấy xấu hổ à? Vô tổ chức, vô kỷ luật..."
Âm thanh càng lúc càng lớn, tiếng quát mắng khiến đám học sinh đang xem náo nhiệt sợ hãi bỏ đi.
Đám đông đột ngột giải tán, Lê Tuyết liếc nhìn vào bên trong hai lần, ánh mắt tình cờ rơi vào người con trai cao nhất ở giữa.
Cậu cao gầy, chiếc áo phông màu xanh lá cây đậm càng làm cho làn da của cậu trở nên vô cùng trắng.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô nên cậu cũng hờ hững nhìn về phía bên này.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, dừng lại một lúc, sau đó ai cũng dời mắt.
Đó là Lục Lương.
Cô nhìn xuống đống thuốc lá trên mặt đất, không ngờ cậu bây giờ đã bắt đầu hút thuốc rồi.
Cô nhớ trong truyện có viết, vào đêm nữ chính đính hôn, Lục Lương ở trong phòng một mình và hút thuốc cả đêm, khiến nữ phụ thích cậu rất đau khổ.
Hướng Phỉ Phỉ kéo Lê Tuyết đi, vừa đi vừa cười nói: "Vừa nãy trong đó có một đàn em rất đẹp trai!"
Lê Tuyết nở nụ cười: "Đừng để anh chàng nhà cậu nghe thấy câu này, chắc chắn cậu ấy sẽ ghen tị lắm đấy!"
Hướng Phỉ Phỉ nghe xong bật cười: "Ha ha ha, không đâu, ở trong lòng tớ anh ấy là người đẹp trai nhất!"
Nói xong còn nghịch ngợm bắn tim.
Lê Tuyết không hề khách sáo trợn tròn mắt: "Buồn nôn!"
"Ha ha ha!"
Buổi chiều là thi môn tiếng Anh và Ngữ văn, đều là những môn mà Lê Tuyết giỏi nên khá thuận buồm xuôi gió.
Hôm nay bọn họ đã rút ngắn thời gian giải lao vào buổi trưa, đến 12h30 bắt đầu thi.
Kết thúc lúc 17h20 chiều.
Lê Tuyết nộp bài trước 20 phút, sau một ngày, cô cảm thấy mình như bị bóc lột.
Đẩy xe ra sau trường, cô ra sớm cũng là vì lốp xe hết hơi.
Nhà họ Lục có tất cả mọi thứ, trừ một cái máy bơm! Lê Tuyết đi ra cửa sau của trường học theo lời của Hướng Phỉ Phỉ.
Phía sau trường cấp ba số 3 là khu dân cư cũ, là những dãy nhà cổ kính, còn mang phong cách của hơn chục năm trước.
Đi theo con đường cô ấy chỉ, cô tìm thấy một tiệm sửa xe, tiệm không lớn, cửa mở toang, bên trong có nhiều xe đạp mới tinh xếp gọn gàng, ngăn nắp.
Bên ngoài nhếch nhác hơn, toàn là những chiếc xe tồi tàn, có một người đàn ông trung niên đang sửa xe.
Lê Tuyết cười chào hỏi: "Chú ơi, cho cháu mượn máy bơm một lúc với ạ!"
Nghe thấy lời của cô, người đàn ông gật đầu: "Tự mình lấy đi, đang để dựa vào tường đó!"
"Cảm ơn chú."
Cô cầm lấy máy bơm đang dựa vào tường tới và tự mình bơm đầy lốp trước và sau.
Hướng Phỉ Phỉ nói chú ấy là một người đàn ông tốt, không cần phải đưa tiền, chỉ cần nói lời cảm ơn là được.
Đặt máy bơm về chỗ cũ, cô cảm ơn một lần nữa: "Cảm ơn chú!"
"Tạm biệt chú."
Người đàn ông xua tay: "Không có gì đâu!"
Lê Tuyết cưỡi xe đạp rời đi, đi thẳng vào con hẻm bên cạnh, đi dọc theo con hẻm bên phải, có thể rút ngắn thời gian đi về rất nhiều.
Ngõ không hẹp, có thể vừa hai ba người qua lại, hai bên có nhà, tường cao bao bọc.
Sau khoảng một hoặc hai phút, cô rẽ vào một góc và nhìn thấy lối ra.
Nhưng cùng lúc đó, cô thấy có mấy người đang vây quanh con hẻm.
Mấy nam sinh trong bộ quần áo lòe loẹt đang ép một nam sinh khác vào góc, dựa lưng vào tường, bao quanh cậu.
Khi Lê Tuyết nhìn rõ người đó thì vô thức dừng lại.
Chắc là nghe thấy động tĩnh, mọi người đều liếc nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải cảnh tượng như vậy, trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn, nhưng điều khiến cô bất ngờ là người bị mọi người vây quanh hóa ra lại là Lục Lương!
"Chỉ biết học cái xấu, các em nghĩ thời gian sống cẩu thả còn bao lâu? Người khác đang học mà các em lại ở đây sa đọa, không thấy xấu hổ à? Vô tổ chức, vô kỷ luật..."
Âm thanh càng lúc càng lớn, tiếng quát mắng khiến đám học sinh đang xem náo nhiệt sợ hãi bỏ đi.
Đám đông đột ngột giải tán, Lê Tuyết liếc nhìn vào bên trong hai lần, ánh mắt tình cờ rơi vào người con trai cao nhất ở giữa.
Cậu cao gầy, chiếc áo phông màu xanh lá cây đậm càng làm cho làn da của cậu trở nên vô cùng trắng.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô nên cậu cũng hờ hững nhìn về phía bên này.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, dừng lại một lúc, sau đó ai cũng dời mắt.
Đó là Lục Lương.
Cô nhìn xuống đống thuốc lá trên mặt đất, không ngờ cậu bây giờ đã bắt đầu hút thuốc rồi.
Cô nhớ trong truyện có viết, vào đêm nữ chính đính hôn, Lục Lương ở trong phòng một mình và hút thuốc cả đêm, khiến nữ phụ thích cậu rất đau khổ.
Hướng Phỉ Phỉ kéo Lê Tuyết đi, vừa đi vừa cười nói: "Vừa nãy trong đó có một đàn em rất đẹp trai!"
Lê Tuyết nở nụ cười: "Đừng để anh chàng nhà cậu nghe thấy câu này, chắc chắn cậu ấy sẽ ghen tị lắm đấy!"
Hướng Phỉ Phỉ nghe xong bật cười: "Ha ha ha, không đâu, ở trong lòng tớ anh ấy là người đẹp trai nhất!"
Nói xong còn nghịch ngợm bắn tim.
Lê Tuyết không hề khách sáo trợn tròn mắt: "Buồn nôn!"
"Ha ha ha!"
Buổi chiều là thi môn tiếng Anh và Ngữ văn, đều là những môn mà Lê Tuyết giỏi nên khá thuận buồm xuôi gió.
Hôm nay bọn họ đã rút ngắn thời gian giải lao vào buổi trưa, đến 12h30 bắt đầu thi.
Kết thúc lúc 17h20 chiều.
Lê Tuyết nộp bài trước 20 phút, sau một ngày, cô cảm thấy mình như bị bóc lột.
Đẩy xe ra sau trường, cô ra sớm cũng là vì lốp xe hết hơi.
Nhà họ Lục có tất cả mọi thứ, trừ một cái máy bơm! Lê Tuyết đi ra cửa sau của trường học theo lời của Hướng Phỉ Phỉ.
Phía sau trường cấp ba số 3 là khu dân cư cũ, là những dãy nhà cổ kính, còn mang phong cách của hơn chục năm trước.
Đi theo con đường cô ấy chỉ, cô tìm thấy một tiệm sửa xe, tiệm không lớn, cửa mở toang, bên trong có nhiều xe đạp mới tinh xếp gọn gàng, ngăn nắp.
Bên ngoài nhếch nhác hơn, toàn là những chiếc xe tồi tàn, có một người đàn ông trung niên đang sửa xe.
Lê Tuyết cười chào hỏi: "Chú ơi, cho cháu mượn máy bơm một lúc với ạ!"
Nghe thấy lời của cô, người đàn ông gật đầu: "Tự mình lấy đi, đang để dựa vào tường đó!"
"Cảm ơn chú."
Cô cầm lấy máy bơm đang dựa vào tường tới và tự mình bơm đầy lốp trước và sau.
Hướng Phỉ Phỉ nói chú ấy là một người đàn ông tốt, không cần phải đưa tiền, chỉ cần nói lời cảm ơn là được.
Đặt máy bơm về chỗ cũ, cô cảm ơn một lần nữa: "Cảm ơn chú!"
"Tạm biệt chú."
Người đàn ông xua tay: "Không có gì đâu!"
Lê Tuyết cưỡi xe đạp rời đi, đi thẳng vào con hẻm bên cạnh, đi dọc theo con hẻm bên phải, có thể rút ngắn thời gian đi về rất nhiều.
Ngõ không hẹp, có thể vừa hai ba người qua lại, hai bên có nhà, tường cao bao bọc.
Sau khoảng một hoặc hai phút, cô rẽ vào một góc và nhìn thấy lối ra.
Nhưng cùng lúc đó, cô thấy có mấy người đang vây quanh con hẻm.
Mấy nam sinh trong bộ quần áo lòe loẹt đang ép một nam sinh khác vào góc, dựa lưng vào tường, bao quanh cậu.
Khi Lê Tuyết nhìn rõ người đó thì vô thức dừng lại.
Chắc là nghe thấy động tĩnh, mọi người đều liếc nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải cảnh tượng như vậy, trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn, nhưng điều khiến cô bất ngờ là người bị mọi người vây quanh hóa ra lại là Lục Lương!
Danh sách chương